Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Lụt lội ở Hà Nội

 Lụt lội ở Hà Nội

by  NGẠNH

***


***

     Nhà Tí có rất nhiều chuột, chuột to, chuột bé, chuột già, chuột trẻ đủ cả. Sáng ngày ra thì chẳng thấy chúng đâu, nhưng cứ hễ đêm xuống là chúng bắt
đầu bạo động. Mỗi đêm Tí ôm mẹ ngủ, đều nghe thấy tiếng lũ chuột. Hôm thì chúng hành quân trên mái tôn để thị uy quần hùng, hôm thì chúng lúc rúc trong các hốc tường để săn tìm kho báu. Cũng có những hôm chúng mở đại hội thể thao, từng đôi từng đôi vật nhau chí chóe trong tiếng hò reo của hội đồng nhà chuột. Bao nhiêu đồ ăn thức uống, quần áo giày dép đẹp của Tí và mẹ đều bị chuột cắn phá hết cả. Mẹ bảo Tí rằng chuột là lũ xấu xa, thích đục khoét tài sản của con người, lại lười biếng chẳng chịu làm ăn nên đáng phải giết hết. Tí ghét chuột lắm, nhưng Tí không sợ chuột đâu! Tí ước mơ khi lớn lên sẽ trở thành dũng sĩ diệt chuột. Dũng sĩ Tí sẽ tiêu diệt hết lũ chuột trên thế gian, để không còn giống dơ bẩn chuyên đi phá hoại thành quả lao động của con người nữa.

     Nhưng từ giờ đến lúc Tí lớn còn lâu lắm. Cho dù Tí có ăn nhiều học nhiều đến đâu thì cũng phải mất tới chục năm lận. Thế nên mẹ Tí đã mang về nhà một tiểu dũng sĩ diệt chuột. Ấy là một chú mèo. Chú mèo mẹ mang về to béo như một con sư tử. Lông nó vàng óng và trên lưng có những cái vằn màu nâu lỗ chỗ trông thật oai vệ. Mẹ bảo mèo là bạn của con người, biết bắt chuột bắt gián lại không phá hoại bao giờ nên rất đáng yêu. Tí cũng thích chú mèo lắm vì nó hay rúc vào chân Tí, cọ cọ bộ lông óng ả của nó vào người Tí. Tí gọi con mèo là Rô. Sau này khi Tí đủ lớn và đủ giỏi dang để làm Người Dơi, thì con mèo sẽ làm Rô-bin của Tí.

***

     Mấy ngày đầu mới về, Rô bắt chuột rất hăng. Chỉ trong một tuần mà nhà Tí đã bớt hẳn tiếng chuột, đồ đạc cũng ít bị cắn phá hơn hẳn. Rô được việc vậy nên dược cả nhà cưng chiều lắm. Mẹ Tí cho Rô ăn toàn đồ ăn ngon, còn Tí thì năng vuốt ve Rô hơn. Rô tự nhiên trở thành một công dân cấp cao, một thành viên không thể thiếu của nhà cu Tí. Mẹ Tí rất vui và hãnh diện về Rô. Lúc đi chợ, thay vì khoe Tí học giỏi và ngoan ngoãn như ngày xưa, thì mẹ khoe nhà có nuôi con mèo bắt chuột giỏi lắm, đáng yêu lắm. Các cô các bác cũng ít hỏi thăm Tí hơn trước. Mẹ dặn Tí phải cố gắng học hành, ăn no chóng lớn để bắt chuột giỏi như con Rô. Nhưng Tí cứ thắc mắc mãi, tại sao ở trường người ta không dạy Tí bắt chuột? Nếu thầy cô không dạy Tí bắt chuột thì làm sao Tí bắt chuột giỏi như Rô được?

     Thời gian sau đó, Rô vẫn bắt được chuột đều đặn nhưng không còn nhiều như trước, mỗi tuần một hai con thôi. Sáng nào Tí đi học cũng thấy trên lòng đường đầy xác chuột. Tí hỏi mẹ sao trên đường nhiều xác chuột thế, mẹ bảo rằng vì con Rô săn chuột ghê quá khiến bọn chuột nhà sợ mà chạy hết ra đường, bị xe cán chết đấy. Tí không tin, bởi vì đêm đi ngủ Tí vẫn nghe thấy tiếng chân chúng nó lạo rạo ở bên trong tường mà. Nhưng Tí vẫn hâm mộ con Rô lắm. Tí mất cả buổi tối để vẽ bức tranh “con vật yêu thích” mà cô giáo cho về nhà. Tí vẽ con Rô với cái tai vểnh lên tinh ranh, móng vuốt sắc lẻm và những cái vằn hung dữ đang trong tư thế vồ mồi. Bức tranh ấy đẹp đến nỗi Tí chắc chắn mình sẽ được cô giáo chấm 10 điểm.

     Đêm ấy bọn chuột đột nhiên lại lộng hành trở lại. Tí ôm mẹ đã lâu rồi mà vẫn không ngủ được. Tí tự hỏi không biết Rô đâu mà lại để lũ chuột chạy rông như thế. Nhỡ đâu chúng nó ăn hết bánh và sữa thì sáng mai Tí sẽ ăn gì đi học nhỉ? Nếu chúng nó cắn thủng lốp xe thì mai mẹ làm sao chở Tí đi học nhỉ? Hay là chúng nó ăn thịt con Rô rồi? Biết đâu…

     Rồi Tí cũng thiếp đi bên vô vàn những lo lắng lan man, để rồi dậy trễ vào sáng hôm sau. Tí cuống cuồng vồ lấy sách vở nhét vào cặp để mẹ chở đến trường. Đến giờ Mĩ thuật, cô giáo yêu cầu Tí và các bạn nộp bài tập về nhà. Vô cùng hãnh diện, Tí rút bức tranh con Rô trong cặp ra thì thấy nó đã toàn những vết bẩn: những dấu chân chuột lộn xộn, phân chuột nham nhở và những vết nước vàng vàng loang lổ. Tí giật mình sợ hãi nhưng đã muộn rồi, Tí không thể vẽ lại kịp nữa. Cô giáo chấm cho Tí 2 điểm vì vệ sinh kém và thiếu ý thức học tập.

     Tí khóc nức nở trên đường mẹ đón về. Mẹ bảo đáng ra Tí phải giữ gìn sách vở cẩn thận hơn vì nhà có nhiều chuột. Mẹ càng nói Tí càng khóc. Tí muốn hỏi mẹ rằng tại sao nhà đã có con Rô mà còn phải sợ chuột, nhưng Tí không nói được. Con Rô không bắt chuột mẹ cũng không mắng nó. Bây giờ mẹ chỉ thương Rô thôi, mẹ không thương Tí nữa rồi. Nghĩ thế nên Tí càng khóc to hơn, khóc dai dẳng hơn. Tí muốn mẹ thương Tí như trước khi con Rô đến cơ. Tí phải làm sao đây?

     Đêm ấy Tí không ôm mẹ nữa, cũng trằn trọc không ngủ được. Tí thắc mắc tại sao gần đây con Rô không bắt chuột nhiều như ngày xưa nữa? Ban ngày lúc nào cũng thấy nó nằm tắm nắng, còn đến tối lại chẳng thấy đâu nữa. Tí rất khó chịu vì dù nó chẳng bắt được nhiều chuột nữa mà mẹ vẫn cho nó ăn ngon, vẫn bế và nựng nó mỗi ngày. Còn Tí thì mẹ chẳng đoái hoài gì đến nữa cả. Tí buồn và tức lắm. Tí nhất định phải chứng minh cho mẹ thấy rằng Tí bắt cuột giỏi hơn cả Rô!

     Tí lẻn chui ra khỏi phòng, mở tủ và mặc vào bộ quần áo Người Dơi mà mẹ đã mua cho Tí vào ngày sinh nhật 6 tuổi. Hì hì, bây giờ thì toàn thân Tí đã đen sì sì như bóng đêm. Tí có thể đi săn chuột được rồi! Tí rón rén bước xuống cầu thang hẹp và dốc, chớp chớp mắt cho quen dần với bóng tối. Có tiếng chuột lích rích ở trong bếp và cả tiếng con Rô nhưng rất bé thôi. Tí đứng trên bậc cầu thang thận trọng ngõ xuống góc bếp, nơi bọn chuột đang đục phá bao gạo mẹ mới mua. Ở góc bếp bên kia, Tí thấy con Rô đang nhóp nhép ăn cái gì đó, uể oải nằm xem bọn chuột phá hại căn bếp nhà Tí. Vừa bất ngờ vừa tức giận, Tí lùi lại một bước, vô tình giẫm phải cái vỏ bim bim sột soạt.

     Ngay lập tức, con Rô bật dậy lườm Tí rồi chạy biến. Bọn chuột ríu rít nghển cổ lên, cả đàn mấy chục con lao tới bủa vây quanh chân của Tí mà cắn mà cấu. Tí sợ quá định chạy, nhưng bước hụt một bậc cầu thang, thế là ngã lăn xuống, rơi đúng vào vòng vây của lũ chuột béo núc ních.

***

     Đêm hôm ấy cơn bão dội xuống Hà Nội từng cơn mưa xối xả. Sấm rền trên cao như tiếng trống ra trận và tiếng mưa rơi trên mái tôn như tiếng hàng triệu con chuột hành quân đi săn mèo. Hô Tây nước dâng lên tràn cả bờ. Đường phố nước ngập đến tận đùi, xe cộ cái thì chết máy chềnh ềnh, cái thì bị lật đổ tan hoang. Nước cống hòa nước sông đục ngầu tràn cả vào nhà Tí. Sáng sớm mẹ dậy không thấy Tí đâu cả, tưởng Tí xuống nhà vầy nước nên mẹ cứ mắng mãi mà chẳng thấy Tí trả lời. Mẹ cầm cây roi mây lăm lăm trên tay, đi xuống nhà tìm Tí. Nhưng xuống đến nơi rồi vẫn chẳng thấy Tí đâu cả. Mẹ cầm roi vào bếp tìm mới thấy Tí đang lềnh bềnh trôi trên nước, miệng há hốc đầy nước cống đen ngòm, một mắt mở trừng trừng đỏ lòm, mắt kia chỉ còn là hốc xương sâu hoắm be bét da lẫn thịt. Có cái đầu chuột chui ra rồi lại rụt vào trong cái hốc ấy. Tấm áo choàng Người Dơi bồng bềnh trên từng đợt sóng máu lênh láng.

*** Hết ***

Hòa Lạc, ngày 9 tháng 8 năm 2013

NGẠNH ~

Nguồn: Internet


0 Nhận xét: :

 
ChatBox