Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

Bí Mật Ma Cà Rồng


Truyện sáng tác bởi bạn: Nguyễn Bình Nhi.
Đây là truyện do bạn tự viết nên các bạn copy nên giữ bản quyền tên tác giả.

$pageIn
Chương 1

     Chiếc xe lăn bánh trong làn sương sớm của thành phố Đà Lạt, tôi Huyền Trân đứa con gái của thành phố này nhưng bây giờ tôi phải chuyển lên thành phố sống cùng bà để tiện cho việc học tập. Chiếc xe ngừng bánh trước một căn nhà cổ kính, người bà mà tôi yêu quý bây giờ đang xuất hiện trước mặt tôi, bà đã già đi rất nhiều so với tưởng tượng của tôi
  - Cháu vào nhà đi kẻo cảm lạnh
   Trước khi về đây bà đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho tôi về chỗ ngủ và cả chỗ học mới. Vì hôm nay là chủ nhật tôi cùng bà ra ngoài chợ để mua một số thứ cần dùng, tôi cảm thấy có một ai đó đang nhì tôi tim tôi đập mạnh khó thở và tôi ngất đi. Khi tôi vừa mắt thì tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện và người ngồi bên cạnh tôi là bà, bà khá lo lắng cho tôi bà nói :
  - Cũng may là có người thanh niên lúc nải
    Tôi chỉ bị ngất đi thôi nên cũng chẳng sao, bác sĩ cho tôi về và tôi luôn cảm thấy rằng có một người nào đó luôn dõi theo từng bước chân của tôi. Sáng hôm sau, tôi vẫn cảm thấy khó thở tôi dùng bữa xong rồi đến trường, vừa đến trường tôi đã gặp một thanh niên ngoại quốc à không là con lai mới đúng, với mái tóc màu nâu hạt dẻ làn da khá trắng và sáng màu đôi mắt khá to màu nâu nhạt như biết nói, một nụ cười nửa miệng lạnh lùng và đầy kiêu ngạo nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu đen của tôi, từ cái nhìn đâu tiên tôi đã bị anh ta cuốn hút không thể dứt ra được, bỗng anh ta nép môi ba lần hình như là anh ta đang muốn cái gì đó với tôi rồi biến mất theo dòng người. Đến giờ vào lớp, tôi lại gặp lại người thanh niên với mái tóc nâu hạt dẻ ấy, bỗng nhiên tôi cảm thấy trái đất như ngừng rung chuyển tôi thấy anh ta đang nhìn tôi với vẻ mặt đầy buồn bã ánh mắt có nhiều điều muốn nói chứ không phải ánh mắt đầu kiêu ngạo ấy, bỗng xuất hiện một cô gái với mái tóc xoăn dài màu vàng kim đôi mắt xanh ngọc bích trông cô ta thật đẹp giống như công chúa vậy          
   - Có chuyện gì vậy Thiên Hoàng ?
   - À!Không
  Rồi hai người bọn họ đi mất, Thiên Hoàng đó là tên của anh ta sao, từ đó về sau tôi luôn bị anh ta cuốn hút và không ngừng nghỉ về anh ta. Tôi học về ngành nghiên cứu sinh thái và tôi học hai buổi, giờ trưa tôi dùng cơm ở căn-tin của trường tôi lại gặp Thiên Hoàng, bỗng có tiếng nói vang lên :  
  - Cậu ta thật đẹp trai giai cảnh thì cũng giàu có, ước gì mình có cũng có bạn trai nhưng vậy
  Tôi liền quay sang người bạn gái vừa nói đó :
 - Tại sao cậu biết rằng quá vậy ?
 - Tại cậu mới chuyển về nên không biết, chứ cả trường này ai mà chẳng biết về dòng họ Dương, họ nổi tiếng với vẻ đa sắc tộc và trí thông minh đặc biệt. Người có mái tóc xoăn dài màu vàng kim là Hiểu Lan em gái song sinh của cậu ta, người có mái tóc ngang vai màu nâu nhạt là Ngọc Hân chị gái anh ta, họ là những người xinh đẹp thông minh nhất trường này.
  Sau giờ cơm tôi vào lớp học, thì tôi thấy anh ta đang ngồi ngoài băng ghế đá, một hồi sau tôi thấy anh bước vào lớp học chẳng lẽ anh học cũng học ngành sinh thái sao. Anh ta đi từng bước từng bước đến chỗ tôi ngồi
- Tôi ngồi ở đây được chứ ?
    - Được
 Tôi không để tâm gì đến anh ta, chăm chú nghe thầy giải bài, kết thúc bài giảng thầy cho bài tập về nhà, tôi tranh thủ làm một số bài tập
 - Cái đó cô làm sai rồi
 - Tôi làm sai chỗ nào chứ !
  Thế là anh ta giảng bài và dạy cho tôi, đúng như lời của người bạn nữ đó anh đúng là thông minh thật đấy
- Bây giờ cô đã hiểu chưa ?
- Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh
- Cô khỏi cần cảm ơn tôi
- Thầy xin thông báo ngày mai chúng ta có buổi học ngoại khóa ngoài trời ở vườn quốc gia Cúc Phương các em nhớ đi đầy đủ
   Giờ học kết thúc trời cũng bắt đầu về chiều, tôi về nhà cũng bà chuẩn bị bữa tối, dùng bữa sau tôi lên phòng để chuẩn bị cho buổi ngoại khóa ngày mai. Tôi vào phòng bật đèn lên, tôi giật mình khi thấy Thiên Hoàng đang đứng sừng sửng trước mặt tôi
 - Sao anh lại vào đây được ?
 - Vì cửa sổ mở
 - Buổi thực hành ngoại khóa ngày mai tốt nhất là cô đừng có đi, mà nếu có đi thì đừng mang theo những thứ gì có màu đỏ
   Nói xong anh ta biến mất như một cơn gió, tại sao không thể đem những thứ màu đỏ, màu đỏ là màu may mắn của mình mà thôi mặc kệ anh ta tôi quyết định mặc một chiếc áo màu đỏ vào ngày mai vì nó sẽ mang đến may mắn cho tôi. Sáng hôm sau, tôi đến trường và thấy Thiên Hoàng nhìn tôi với một ánh mắt bất mãn. Lớp tôi khá đông được phần thành ba nhóm mỗi nhóm là mười người tôi và hắn được phân một nhóm. Chúng tôi khởi hành khi tới nơi thầy điểm danh lại số lượng, chúng tôi bắt đầu đi vào. Tôi cố tình đi chậm vì tôi biết Thiên Hoàng thế nào cũng sẽ nói gì đó với tôi nhưng không anh ta chẳng thèm để ý gì tới tôi và đi còn nhanh hơn bình thường, chẳng lẽ chỉ vì tôi mặc áo màu đỏ mà anh ta giận tôi sao thật là nhỏ nhen. Bỗng có một cơn gió mạnh làm cho cây cối xoay chuyển cơn gió hất vào mặt đau rách, bỗng có một con lợn lòi không biết từ đâu đến lao thẳng vào tôi với một ánh mắt đỏ như máu, rồi không biết từ đầu đến có một bóng xẹt ngang qua hất tung tôi lên trời hơn cả trăm mét chứ chẳng chơi, toàn bộ cơ thể tôi đứng yên giữa bầu trời vài ba phút rồi đột nhiên cơ thể tôi rơi xuống một tốc độ chóng mắt. Rơi ở độ cao này chắc tan xát mất có ai cứu tôi không, tôi nhắm mắt sợ hại có một tiếng nói vang lên :              
 - Cô mở mắt ra được rồi đấy
  Đây là thiên đàng hay địa ngục, sao lại có tiếng nói của một con người, thôi kệ dùng sao thì cũng chết tôi mở mắt ra thấy con lợn lòi đã nằm quay đơ ra, chân tôi đang đất trên mặt đất chứ không phải là đám mây hay lửa của địa ngục và một điều hết sức ngạc nhiên Thiên Hoàng anh ta đang ôm tôi, tôi liền đẩy anh ta ra  
  - Anh làm cái gì vậy ?
   Anh ta đỏ cả mặt lên
 - Ơ... tôi xin lỗi
Nói xong anh ta lại biến mất một lần nữa, anh ta thoát ẩn thoát hiện cứ như một bóng ma, mãi đến giờ về tôi mới thấy anh ta, anh ta bị làm sao vậy gương mặt thì nhết nhạt nổi đầy gân xanh.

$pageOut$pageIn
Chương 2

- Thiên Hoàng em mau dậy đi.
 Đó là tiếng gọi của Ngọc Hân chị anh ta,hình như có chuyện gì thì phải.
- Sao chị lại kêu em vào giờ này,để em ngủ chút đi.
- Mau dậy mà thay đồ,chuẩn bị đi nữa.
- Trời đã tối rồi mà còn đi đâu nữa ?.
Cô  ta cười ánh mắt đỏ rực.
- Em quên chúng ta là ai rồi sao hay em đã bị loài người đồng hóa.
  Anh ta cười.
- Đương nhiên là không,em vẫn là đứa em thân thương của chị,và một điều sẽ không bao giờ thay đổi em là hoàng tử, hoàng tử mà cà rồng của cung điện phía Đông.
- Em biết như vậy là tốt,mau mau thay đồ đi rồi tới cung điện phía Tây ở đó có người đang đợi chờ sự xuất hiện của em.
  Anh ta ngạc nhiên nói :.
- Ai chứ ?.
Cô ta đặt ngón tay lên môi làm một vẻ khá là bí ẩn.
- Một người rất thân thuộc với em  .
Nói xong cô ta biến mất mà chẳng cần đi ra bằng cửa.Anh ta lại nằm dài trên giường nghĩa ngợi lung tung gì đó,bỗng anh ta nghĩa về Huyền Trân mặt mai cau có,anh ta vội đứng đi vào trong nhà tắm mở vòi sen nước chảy xối xả vào người anh ta mặt mài buồn rượi ruỡi,bỗng anh ta đập tay mình vào một tấm kính,tấm kính vỡ vụng thành nhiều vung vải trên sàn,mỗi tấm kính ở đây sắt đến nỗi có thể chết cả một con vật to lớn nặng khoảng hai tấn vậy mà anh ta chẳng hề hứng gì một giọt máu cũng không,có hai dòng nước màu xanh biển chảy ra từ đôi mắt anh ta và khi có rơi xuống đất hóa thành hai viên ngọc xanh,và một điều kỳ lạ là ngoài trời cũng bắt mưa theo hai dòng nước xanh ấy,khi dòng nước ấy không còn chảy nữa thì trời cũng ngưng mưa.
 - Tại sao!Tại sao lúc ông trời cũng làm khổ tôi.
Tắm xong anh ta bước ra ngoài thay một bộ đồ comple màu đen,ngoài sự có mặt của anh chàng ta còn có cả bố,chị,và em gái anh ta,hoàng tộc đúng là có khác mỗi người bọn họ đều khoắc lên mình một vẻ đẹp quý tộc, kiêu sa, những có chút lạnh lùng và đầy kiêu ngạo,họ bước lên một chiếc xe hơi màu đen sang trọng chiếc xe bắt đầu lăn bánh,họ đi đến một cánh rừng kỳ quạc,cây cỏ héo cỏ đất đai nẻ không một giọt nước.Bỗng đất nứt ra một đám sinh vật không rõ hình thù từ lòng đất trội dậy bu đầy trên xe của bọ họ..
 - Lại là đám sinh vật này thật là chán, Thiên Hoàng em biến phải làm gì rồi .
  Bỗng mắt anh chàng đỏ rực lên,lòng trắng biến mắt con ngươi nâu nhạt hụt vào trong có hình thù là một hình thoi, với ánh mắt đầy quyền lực như vậy dương nhiên là bọ chúng sẽ tránh ra trăm mét,bọ họ tiếp tục đi,đi mãi thì cũng đến cuối đường,rồi cả bốn người bọ họ lảm nhảm gì đó trong miệng rồi đột ngột bức tường được mở ra họ đi vào trong, nơi đây thật sự khác biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, một không khí ngột ngạt đến khó thở.Cung điện chẳng khác gì một biên bản thứ hai của địa ngục,họ càng tiến sâu vào bên trong cung điện thì càng thấy nơi đây không phải nơi ở của một con người,xung quanh bốn bức tường được chạm khắc hình ảnh của những con vật có hai cánh mắt đỏ,răng nhăn dài nhọn hoắc trông thật là ghê.Gia đình bọn họ khá là quyền lực trong thế giới này,khi bọ họ vừa bước vào,một người xếp thành hai hàng dài từ ngoài cổng cho đến vào đại sảnh cuối chào một cách kính trọng và đầy khiêm nhường, cùng lúc này trên nốc nhà xuất hiện một tà áo màu trắng bay phắp phới mọi người đều đổ dồi và hướng về tà áo đó,trên đó có ghi một dòng chữ “Chúc mừng em đã trưởng thành công chúa Thiên Ngân yêu dấu”.Thiên Hoàng nghĩ thầm: “Lại là gì nữa đây,không lẽ là nó ?”.Lúc này trên khấu xuất hiện một chàng trai độ mười tám mười chín gì đó,anh ta đại diện cho hướng Nam hoàng tử Lưu Thanh Phong.Mọi người vỗ tay khen ngợi vì anh ta làm cho mọi người cảm thấy thú vị,nhưng Thiên Hoàng làm lắc đầu.Anh chàng ta vội bước xuống.
- Thiên Hoàng anh thấy màn buổi diễn của em thú vị không?.
       - Không.
- Sao anh lại nói một cách lạnh lùng như vậy,ít nhất cũng khen em một câu chứ.
- Em lo mà học đi em phải thi vào đại học cho anh.
- Em biết rồi nhưng cũng phải cho em chơi chút chứ.
- Xin chào quý vị,chúng sẽ đón tiếp nhân vật chính của ngày hôm nay công chúa Huỳnh Thiên Ngân  .
Thiên Hoàng nhìn chằm chằm vào cô nàng đang đứng trên sân khấu rồi cười.
 - Này anh thíck Thiên Ngân sao ?.
 - Không.
 - Chứ sao anh nhìn cô ấy rồi cười ?.
 - Anh cười là vì cô em bé nhỏ của anh bây giờ đã khôn lớn,trở thành một công chúa xinh đẹp.
 - Vậy thì tốt,Thiên Ngân là của em anh không được đụng vào cô ấy.
 - Có giỏi thì em đi mà chinh phục em ấy,chứ đừng có nói miệng.
 - Anh hay chờ xem,bày giờ em có chuyện lần sau em tính với anh.
   Anh chàng ta đi không được bao lâu thì có một cô gái đến và trò chuyện cùng Thiên Hoàng  .
- Thiên Hoàng lâu em không gặp anh em nhớ anh lắm,anh có nhớ em không ?.
 - Đương nhiên là nhớ rồi.
 - Mặt anh sao trông xanh xao nhết nhạt quá vậy,hay là anh đã đến giới hạn rồi ?.
 - Em khéo lo,anh con khỏe thế này mà.
 - Nếu có chuyện gì xảy ra,người biết đầu tiên là em nhé.
 - Anh hứa        .
    Bỗng bố của Thiên Hoàng bước lên sân khấu ông tính nói gì thì phải.
- Xin chào quý vị,tôi là Dương Thiên Bảo tức bố của Dương Thiên Hoàng,nhân đầy tôi xin chúc công chúa Thiên Ngân ngày càng xinh đẹp và rạng ngợi,và điều hết sức quan trọng mà tôi muốn tuyên bố với quý vị ở đây con trai tôi Dương Thiên Hoàng sẽ đính hôn cùng công chúa Huỳnh Thiên Ngân  .
  Thiên Hoàng tức giận hét lớn giữa quảng trường  .
 - Tại sao bố lại tự quyết định mọi thứ mà không thông qua ý kiến của con,bố chẳng bao giờ nghĩ con muốn làm gì và thíck gì,con ghét bố.
  Nói xong anh ta bỏ ra ngoài,do lời nói do tức giận đã kích động đến tâm trạng đến bố anh ta,làm bố anh ta khó thở và tim như muốn ngừng đập.
- Bố không sao chứ ?    .
- Ta không sao,Ngọc Hân con hãy đi theo nó đi.
  Anh ta bỏ về cung điện của mình thu dọn hành lí tính bỏ đi đâu thì phải.Đột nhiên có tiếng động lạ anh quay lại rồi nói   .
           - Ai đó ra đây ?.
           - Là em.
             Anh ta thở dài rồi nói :.
           - Hiểu Lan em đứng đó làm gì vậy ?.
           - Anh bỏ đi sao ?.
           - Phải,anh không thể chịu nổi bố nữa rồi.
           Một lời nói ngây ngô đến đáng yêu của cô bé.
- Anh đi rồi ai sẽ chơi với em ?.
 Anh ta cười nói :.
- Vậy còn chị Ngọc Hân mà chị ấy sẽ chơi với,anh sẽ thường xuyên về thăm em rồi mua ở quà nữa.Ở nhà nhớ nghe lời của bố và chị Ngọc Hân anh đi đây.
Nói xong anh ta bỏ đi,anh ta lên được thế giới loài người.
 - Chưa gì trời đã tối rồi sao ?.
Đột nhiên tim anh ta đập mạnh,anh ta khủy gối của mình xuống đất hơi thở dồi dặp,tóc tai thì trắng bệt,đôi mắt thì đỏ rầu như một con chó dại,bàn tay thì xuất hiện những móng vuốt dài sắc nhọn.Đột nhiên có một người đi đến,với khả năng nhìn xa của mình anh ta thừa biết đó Huyền Trân..
 - Tại sao... tại sao... cô lại xuất..hiện vào lúc này.
Huyền Trân đi tới thấy một người thanh niên đang khủy gối dưới đất cô nàng nhanh chóng nhận ra người đó là Thiên Hoàng.
- Thiên Hoàng anh làm vậy ?.
- Tôi... tôi... không sao,cô biến đi cho tôi nhờ.
- Anh thở dồi dặp như vậy mà nói không để tôi đưa anh đến bệnh viên.
  Anh ta quát to tiếng :.
 - Tôi nói là tôi không sao rồi mà.
  Rồi anh ta ngất cô nàng ra xa,những với bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn đã làm cho cô nàng đi thương máu nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đất.
- Chết rồi... mình phải... làm sao đây... mình sắp chịu hết... nổi rồi.
  Cô ta tức giận nói :.
- Tôi chỉ muốn giúp anh thôi,không thíck thì tôi.
 Nói xong cô ta bỏ đi cô ta đi khá chậm từ từ là quay đầu lại xem anh ta ra làm sao.
- Cô đi nhanh ... lên ... nhanh... ... lên.
Hơi thở càng lúc càng yếu dần,máu từ miệng anh ta chảy ra càng lúc càng nhiều hơn,anh ta đang cố gắng kìm chế bản thân mình không một điều gì đó nhưng thực tế đã đi ngược lại với điều anh ta mong muốn. Anh ta đã làm một hành động mà anh ân hận suốt cả cuộc đời nhưng cũng chính hành động đó là một bước ngoặc trong cuộc đời của anh ta.Cô nàng đã đi dần đi dần về phía trước và luôn quay đầu lại xem anh chàng ta ra sao,cô nàng cảm thấy có ai đó đang đi sau lưng mình khi quay đầu lại thì không có ai cả,cô nàng vẫn tiếp tục đi,đi đến một con hẻm nhỏ,có một bàn tay khẽ chạm lên bã vai của cô.Cô quay người ra sau thì ra Thiên Hoàng nhưng trông anh ta không giống như bình thường,tóc tai trắng xóa lòa xòa trước mặ, gương mặt trắng bệch nổi đầy gân xanh,mắt đỏ như máu trông chẳng khác gì là một quỷ ở giúp địa ngục cả.Đột nhiên anh ta ôm chằm lấy cô từ phía sau nhưng không muốn cho cô bỏ đi,anh ta khẽ chạm bốn chiếc răng nhọn đầy sắc bén lên cổ cô.Phặp một tiếng một vết cắt đã hình thành, máu từ chiếc cổ xinh xắn chảy ra từ từ, từ giọt từ giọt trên chiếc áo sơ-mi trắng chấm bi,khi đã thỏa được cơn khát máu của mình anh ta hấp cô nàng ra xa.Chiếc áo sơ-mi trắng chấm bi trắng tinh đã được nhuộm một màu đỏ tươi của máu,cô nàng hoảng sợ bỏ chạy thật xa và không bao giờ quay đầu lại,chạy một hồi bắt đầu thấm mệt bước chân trở nên nặng nè nhưng cô vẫn tiếp tục chạy,cô đụng phải một cái gì đó, à thì ra đó là một cô gái với một thân hình như siêu mẫu gương mặt lạnh nhạt mái tóc ngang màu nâu nhạt,cô ta quay sát Huyền Trân mặt tỏ vẻ đăm chiêu rồi nói :.
                 - Có chuyện gì đã xảy ra sao ?.
               Huyền Trân hoảng sợ nói :.
- Có một... con quỷ,có... một con... quỷ.
Nói xong cô nàng bất tỉnh.Cô ta cảm thấy có cái gì đó rất bất xảy ra ở đây,trên mặt đầy vết máu trông còn mới cô ta lần theo vết máu thì cũng đã đến nơi cần phải đến,cô nàng thấy Thiên Hoàng đang đứng sừng sững ở đó gương mặt cuối sằm xuống đất.Rồi cô nàng ta một con người mặt bên trắng bên đen,trên lưng hắn có một chiếc cánh màu đen,hắn đặt bàn tay đầy móng vuốt trên gương mặt điển trai của Thiên Hoàng,mặt anh chàng bỗng trắng bệch về một phía còn phía bên kia thì đen.Cô ta bắt đầu tức giận  .
 - Devil L người thả em ta ra.
  Mắt cô nàng đỏ đáng sợ hơn cả Thiên Hoàng,hắn làm vẻ mặt không được vui rồi hắn bỏ đi,Thiên Hoàng ngã xuống đất.Đột nhiên cô ta nhìn lên bầu trời một cơn sấm sét lạ đánh xuống mặt đất,một cô gái mặc đồ màu đen tóc cột cao xuất hiện :.
 - Tham kiến đại công chúa.
 - Người biết phải làm gì rồi chứ ?.
Tôi cảm thấy cơ nóng bức rực lửa,tôi lạc vào một mê cung không lối thoát có một phụ nữa lớn tuổi nắm lấy ta tôi dắt tôi ra khỏi mê cung rồi nói “Nếu nhưng có ai đó muốn làm hại cô thì cô hãy dùng thanh kiếm này giết chết người đó”Tôi bật tỉnh dậy người toát đầy mồ hôi tôi thấy mình trong một căn biệt sang trọng nhưng rất lạ,có một con gái ngồi trên một chiếc ghế cô ta thật xinh đẹp,cô ta trông quen quen hình như tôi đã gặp ở đầu thì phải..
 - Cô tỉnh rồi sao .
 - Cô là ai ?Tại sao tôi lại ở đây và sao cổ tôi lại quắn băng toát thế này.
 - Tôi là Ngọc Hân,cô bị cướp,tên cướp đó làm cô bị thương cũng may là lúc đó tôi đi ngang qua.
 - Tôi cảm ơn cô.Trời cũng đã tối tôi xin phép về.
 Huyền Trân về chưa được bao lâu,Ngọc Hân vội bước vào trong phòng khóa trái cánh cửa Thiên Hoàng đang nằm bất động trên giường bốn chi của anh ta được khóa chặt bằng dây xính chắt chắn,cô nàng thở dài :.
 - Thiên Hoàng ơi là Thiên Hoàng sao lúc nào em cũng gây ra chuyện rồi người chị này phải giải quyết giúp em,chuyện này mà lộ tới tai bố và hội đồng thực sự chị không biết sẽ binh vượt em như thế nào,mong là cây thánh giá ấy sẽ giúp ích cho cô bé ấy.

$pageOut$pageIn
Chương 3

     Tôi rời khỏi căn biệt thư đó một biệt thư kỳ quái và mang một vẻ gì đó rất bí ẩn mà tôi nghĩa tốt nhất là tôi không nên khám phá nó, vì tôi là một người không thíck khám phá những bí mật của người khác. Tôi vẫn luôn cảm thấy có theo dõi bước chân của tôi, tôi sợ hãi bỏ chạy thật nhanh, thật nhanh và rồi tôi cũng đã đến được căn nhà quen thuộc cũng người bà yêu thương đang đợi tôi. Bà nhờ tôi mua chút đồ mà tôi đi cả buổi trời, bà khá lo lắng cho tôi bà mắng cho tôi một trận, mỗi lần bị mắng cứ như sao quả tạ đè lên đầu tôi vậy, nhân lúc bà không để ý tôi trốn lên phòng rồi đánh một trận. Tôi nằm mê màng trên chiếc giường êm ái và rồi tôi thấy mình trong một khu vườn với nhiều loài hoa, cỏ lạ, rồi đột nhiên có một đám người cầm gậy, cộc, kiếm nói chung là vũ khí chạy về phía tôi với ý muốn phải giết tôi cho bằng được, tôi rất sợ bỏ chạy thật nhanh nhưng thật lạ mỗi chân ở đây thật nặng nề giống chân tôi đeo quả tạ mấy ký vậy, chạy một đoạn khá xa tôi dừng lại. Có một mùi hương rất thơm nhưng rất là lạ nó rất thu hút tôi, mùi hương làm cơ thể tôi không còn chút sức lực nào và tôi cứ bước tới bước tới, rồi đột nhiên một tiếng xẹt đã làm tôi thức tỉnh, thì ra mùi hương đó phát ra từ một cái cây trông nó cứ như là một cây ăn thịt người ở rừng Amazo, máu của nó của túa ra như một người bị cắt vào động mạch chính ở cổ tay vậy, máu phun làm ướt cả mặt đất và văng lên cả khuôn mặt của tôi. Tôi ngửa mặt lên trời thấy một người mặt đồ trắng, kiểu đồ của những vị thần hy lạp hay mặc sáng lấp lánh giống như là có ai đó đã rắc đầy tim tuyến lên áo, tôi cánh to trắng buốt như mây trời chắc anh ta là một vị thần, một thiên sứ. Anh ta rơi từ từ như một vận động viên rơi tự do, tóc anh ta thật dài, chạm cả mặt đất tôi không nhìn rõ mặt anh ta, anh ta khẽ chạm tay vào gò má của tôi đã lắm lém nước mắt của tôi và rồi tôi cũng chạm vào gương mặt của anh ta, nhưng tôi không thể chạm vào anh ta nhưng một cảm giác không có thật như thể rằng anh ta không có thật trên thế giới này mà tồn tại như một vật thể vô hình không thể xác định được. Rồi đột nhiên anh ta tan biến mất rạng nứt như một tấm kính vỡ, tất cả đã tan biến không còn gì ngoài những rạng nứt của một tấm kính, tôi đã gào thét lên một cách không tự chủ nhưng tại sao tôi lại khóc lại gào thét chứ thật sự thì tôi rất muốn biết chàng trai trong giấc là ai còn cô gái đó là ai, rất nhiều câu hỏi đã được đặt ra nhưng chưa khịp giải đáp thì tiếng chuông đồng hồ đã làm tôi thức giấc. Tôi bước ra khỏi giường với một cơ thể mệt mỏi, khó chịu cổ họng thì rất khá dù có uống bao nhiêu nước đi chẳng nữa, nhưng có một điều bất thường tôi nhớ là tôi không đeo vòng tay mà sao cổ tay trái lại có một vòng tay bạch kim hình thánh giá còn cổ tay phải có hình xăm một thánh giá. Cơ thể tôi bỗng nhiên chở nên rất ốm, ốm một cách bất thường, tóc tôi màu đen thuộc dạng xơ rối, yếu ớt mà bây giờ trở thành một mái tóc xoăn dài màu nâu sôcôla, gương mặt tôi thon gọn cứ như là một người khác vậy chẳng lẽ đến tuổi dậy thì phát triển nhảy vọt sao không đúng tôi đã hai mươi mấy tuổi rồi mà không thể nào, thật ra đã có chuyện gì xảy ra từ tối hôm qua chứ, vết thương ở cổ tôi đã liền nhưng vẫn còn đau, tôi sợ bà lo nên làm nhưng không có chuyện gì xảy ra. Tôi lại đến trường như bình thường tôi lại gặp Thiên Hoàng một gương mặt đầy lạnh lùng trắng bệch cắt không một giọt máu anh ta nhìn tôi chằm chằm rồi bỏ đi. Sau giờ học tôi về nhà, trên đường về tôi luôn cảm thấy có người đi theo tôi, tôi đi thì bước chân cũng đi theo tôi, dừng bước thì bước chân cũng dần theo tôi. Tôi quay về phía đằng sau thì không có ai, nhưng xuất hiện trước mặt là một người đàn ông làm tôi giật cả mình.
   - Cô có phải là Huyền Trân không ?.
   - Phải.
  Tôi đã bị một ai đó đánh vào đầu từ phía sau tôi bất tỉnh và chẳng còn biết gì nữa khi tôi mở mắt ra thấy mình trong một nhà kho, hai tay hai chân thì bị trói chặt chung quanh tôi thì toàn là những con người mặt mài trắng bệch giống như Thiên Hoàng rồi có một người khi ra từ bên trong chắc là cầm đầu bọn họ, hắn đi đến phía tôi rồi nói :                 .
    - Cô thật xinh đấy.
        Rồi hắn hôn lên mu bàn tay của tôi rồi đột nhiên hắn xoay bàn tay của tôi rồi hôn vào cổ tay máu chảy ra, tôi giật mình hoảng hốt.
   - Anh làm cái trò gì vậy ?.
       Hắn ta cười nói :.
 - Đúng là tụi nó nói không sai máu cô rất ngon, rất thơm nếu chỉ dần ở đó thôi thì chẳng vui chút nào, ta còn muốn nhiều điều hơn thế.
       Nói xong hắn biến mất, máu tôi chảy càng lúc càng nhiều hơn, làm tôi chóng cà mặt là tôi ngắt đi. .
       Chắc có lẽ cô ấy cũng không ngờ đến mùi máu của cô ấy đã bay đến thế giới của ma cà rồng làm các ma cà rồng ở đây náo loạn cả lên, Thiên Hoàng đã ngửi thấy mùi máu anh ta tức tốc dạy đến chỗ có mùi máu mặc dù đang có một buổi họp quan trọng. Lúc này cô ấy đã tỉnh dậy nhưng máu cũng chảy càng lúc càng nhiều, và cô ấy đã bắt đầy sinh ra ảo giác và nghe được cả những tiếng động loạn xoảng đỗ vỡ đồ đạc tiếng đáng nhau và cả tiếng nói nữa chứ cô ấy không biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Tôi nghe thấy được tiếng của hai người thanh niên độ mười tám, mười chín tuổi gì đó     .
   - Các ngươi đã làm gì cô ấy ?.
   - Bọn ta chỉ làm cô ta bị thương một chút.
   - Các ngươi thật ngốc nghếch các ngươi đã tự kéo một binh đoàn ma cà rồng cần máu, bọn chúng sẽ hút cạn máu của các ngươi  .
  - Đương nhiên là bọn ta biết bọn ta cố tình làm cô ta bị thương để dụ người đến đây, nếu ta giết một ma cà rồng thuần chủng như người thì ta sẽ rất nổi tiếng.
  - Để coi ngươi giết được ta không cái đã.
     Tôi chỉ nghe được nhiều đó, rồi hình như bọn họ lao vào đánh nhau thì phải tôi nghe vỡ đồ tiếng rách áo và nhiều tiếng động khác nữa chắc có lẽ đây là một trận chiến ác liệt, trận chiến diễn ra khác lâu tôi ngồi trong phòng rất sợ, và tôi đã nghĩ mình nên tranh thủ lúc này mà bỏ trốn nhưng đôi chân tôi không cho phép nó đã bị trói chặt, và tôi có cảm giác như muốn bật tỉnh một lần nữa, và tôi đã bắt đầu có nhưng suy nghĩ ước gì có một chàng hoàng tử nắm lấy tay tôi kéo tôi ra khỏi nơi này. Một hồi sau tôi không còn nghe tiếng động gì nữa chắc có lẽ trận chiến đã kết thúc, tôi nghe tiếng bước chân đã tiến dần về phía cách cửa căn phòng mà tôi bị chốn, tôi mong là một hoàng tử nào đó sẽ đến cứu tôi và cách cửa cũng đã được mở ra xuất hiện trước mặt tôi là một anh chàng rất cao người anh ta dính đầy máu, chiếc áo sơ-mi bị rách nhiều chỗ những chỗ rách giống như là bị một con dao sắc bén bâm phải nhưng tôi thật không ngờ chàng hoàng tử mà tôi muốn gặp lại là Thiên Hoàng, anh ta nói :.
 - Thì ra là cô mà tôi cứ tưởng là ai, thật là mất công tôi cứu cô.
  Lời nói kèm theo sự cáu gắt nhưng tôi biết anh ta rất muốn cứu tôi, và tôi cảm thấy rất lo lắng cho anh ta, tôi nói :.
- Anh chảy nhiều máu quá để tôi đưa anh đến bệnh viện.
- Tôi không sao, cô nhắm lại đi khi nào tôi bảo mở thì hãy mở.
   Tôi làm theo lời anh ta mà chẳng cần hỏi tại sao vì tôi biết không giờ Thiên Hoàng làm những chuyện gì xấu cả.
- Bây giờ cô mở mắt ra được rồi .
  Khi tôi mở mắt ra thì tôi đang đứng trước nhà, tại sao anh ấy đi nhanh quá vậy mà anh ấy lại bị thương nữa chứ, cứ như rằng anh ta bay chứ không phải đi.
 - Cô vào nhà đi tôi phải đi.
Nói xong anh ta đi những lần này là đi từ từ chứ không phải là thoáng một cái là biến mất, máu anh ta chảy nhỏ từng giọt từng giọt ướt cả mặt đường anh ta đi nhưng vậy làm tôi thấy rất lo tôi rất muốn kêu anh ta nhưng mà...

$pageOut$pageIn
Chương 4

     Tại nơi được xem là tối tăm nhất nhưng lại là nơi sáng sủa nhất của thế giới này, có một cuộc trò chuyện giữa người đứng đầu của thế giới này tức là vua và con trai của ngài ta tức là hoàng tử, cuộc trò diễn ra khá gay gắt.
    - Thiên Hoàng tại sao con lại bỏ ngang cuộc họp của các trưởng lão.
    - Tại vì con không thíck.
    - Nói không thíck là bỏ đi sao con biết nó quan trọng lắm không.
   Thiên Hoàng cười với giọng giễu cợt
    - Nó là quan trọng sao, con thấy nó thật vô nghĩ và phi lý.
    Ngài ta tức giận tát mạnh vào má phải của anh ta
    - Con nói như vậy mà nghe được sao, ta phạt con ở trong phòng một tuần không được ra ngoài và hãy suy ngẫm về những hành động của mình
    Nói xong ngài ấy bước ra khỏi cửa, lúc này Ngọc Hân đang đứng sau cách cửa và nói vài điều với anh ta
    - Uất ức lắm sao, nếu có thì cũng ráng mà chịu. Chị biết những lời đó trong xuất phát từ trong em, vì em không phải là một người vô trách nhiệm mà là có một nguyên do nào đó.
    - Chẳng có nguyên do nào cả bởi vì em thấy cuộc họp đó vô nghĩ nên em bỏ đi thôi
    - Nếu em muốn nghĩ vậy thì đành chịu. Chị muốn cảnh báo rằng tốt nhất là em nên bảo vệ thật tốt người mà em đã chọn
      Những lời cảnh báo nguy hiểm của Ngọc Hân làm cho Thiên Hoàng thấy hoang mang.
    - Chị đang nói gì vậy ?.
      Chị ta nói với giọng giễu cợt làm như không có chuyện gì.
   - Chị nói vậy đó em muốn hiểu sao thì tùy em
     Nói xong chị ta biến mất, những lời của Ngọc Hân làm cho anh ta thấy hoang mang và tự nhiên anh ta nghĩ đến Huyền Trân anh ta quyết định ra ngoài xem, khi anh ta vừa chuẩn bị bước ra ngoài thì Ngọc Hân xuất hiện trước mặt anh ta đằng đằng sát khí và đôi mắt đỏ nheo, Thiên Hoàng thật sự rất sợ trước vẻ mặt của chị gái mình và dường như muốn quỵ ngã nhưng vẫn cố gắng làm như không có chuyện gì  
 - Chị vẫn chưa đi nữa sao.
      - Em tính đi đâu vậy ?.
       - Em có đi đâu đâu
      Với một giọng nói lạnh lùng đầy sắc bén trong giọng nói
       - Tốt nhất hãy ở yên trong phòng đi sau một tuần rồi muốn đi đâu thì đi
      Nói xong chị ta lại biến mất. Thiên Hoàng chưa bao giờ thấy vẻ mặt đầy đáng sợ của chị mình như vậy cả, mọi chuyện không đơn giản chỉ vì anh ta bỏ một buổi họp với các trưởng lão.
      - Á.
      - Có chuyện gì vậy cháu ?.
      - Cháu không biết nữa giống như là ai vừa tát mạnh vào mặt cháu vậy.
      - Ai lại tát vào mặt cháu chứ, chẳng lẽ là bà sao
      - Tất nhiên là không ạ, nhưng mà cháu đau lắm
     Bà nói với giọng đùa giỡn, giễu cợt với tôi
      - Đúng là có người tát cháu, nhưng người đó không nằm ở đây. Ngày mai cháu xin nghỉ học, đi với bà ra sân bay
     Tôi ngạc nhiên nói
     - Ra sân bay để làm gì vậy bà ?.
     - Để đón anh họ Hoàng Quân của cháu từ bên Mỹ mới về.
     Tôi hết sức ngạc nhiên
     - Cháu làm gì có người anh họ nào chứ
      Bà cười rồi nói :
      - Tại cháu không nhớ thôi, chứ hai bọn cháu thân với nhau lắm đấy
      - Nếu thân với nhau cháu phải nhớ chứ, đằng này cháu chẳng có ấn tượng gì về cái tên Hoàng Quân cả
       - Tại lúc nó đi Mỹ cháu còn bé lắm nên cháu không nhớ là phải.
    Tôi cảm thấy thắt mắt tôi làm gì có một người anh họ nào chứ lại còn tên Hoàng Quân nữa, tôi chẳng có ấn tượng nào về cái tên này cả, để xem ngày mai anh ta trông như thế nào. Sau cuộc trò chuyện với bà tôi lại đến trường vì tôi là một tân sinh viên mà nên phải chăm học, hôm nay Thiên Hoàng không đến lớp tôi thấy hơi buồn và trống vắng và cùng lúc này lớp lại có tiết thực hành nhóm cứ hai người một bàn là một nhóm, thiếu mất anh ta làm buổi thực hành của khá vất vả và tôi chẳng thể tập trung được vì cứ mãi về anh ta làm buổi thực hành hôm nay không được tốt lắm, và tôi đã nghĩ tại sao mình không đến nhà của anh ta nhỉ mặc dù cũng chẳng biết nhà anh ta ở đâu nữa mà hình như tôi nhớ là nhà của anh ta nằm phía sau trường thì phải. Sau khi kết thúc buổi học tôi đi ra phía sau của trường, tôi cũng chẳng biết là mình nên đi đâu nữa cứ đi theo quán tính mà thôi, đi một hồi thì tôi đã đến một khu viên rất đẹp và có một tòa biệt thự màu trắng đặt ngay giữa khu viên tôi nghĩ chắc là nhà của anh ta, tôi tính bước tới thì có một giọng nói lạnh lùng rợn tóc gáy bảo tôi  
      - Tốt nhất là cô không nên vào đó thật sự là nó rất nguy hiểm
    Một giọng rất đáng sợ làm tim tôi như muốn ngừng đập và rất khó thở đầu gối của tôi quỵ xuống đất, một hồi thì tim cũng đã đập lại bình thường không còn cảm giác khó thở nữa và tôi cũng có thể đứng lên bình thường được, nhưng mà có một điều hết sức kỳ lạ là khu viên và tòa biệt thự ấy đã biến mất và tôi đang đứng ngay giữa sân trường, truyện này thật sự rất lạ giống như là tôi đang bị ma ám vậy, bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói trong đầu tôi.
       - Cô sợ lắm sao Huyền Trân, nhưng đó chỉ mới là quà ra mắt thôi
    Tôi nhìn xung quanh trường thì chẳng thấy ai là khả nghi cả nhưng sao hắn lại biết tên tôi chứ, giọng nói đó vẫn tiếp tục và kèm theo một giọng cười lớn.
       - Có phải cô không hiểu tại sao tôi lại biết tên cô phải không, tôi còn biết nhiều điều về cô nữa đấy hahaha
    Giọng nói đó đã biến mất, tôi cảm thấy rất khó chịu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra chứ. Đã quá giờ ra về tôi phải nhanh chóng trở về kẻo bà lại lo, tôi vừa trở về liền nằm dài trên giường đến tận tối và tôi chỉ muốn ngủ mà thôi, khi tôi đã đắm chìm trong giấc ngủ thì tôi đã nằm mơ, giấc mơ đó chính là phần tiếp theo của giấc mơ của tối hôm kia, lúc này tôi đang khóc và khóc rất nhiều tôi cũng hiểu tại sao mình lại khóc đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi là Thiên Hoàng và tôi ôm chầm lấy anh ta và ôm anh ta ta giống như là một cặp tình nhân vậy, đột nhiên có một giọng nói vang lên.
      - Huyền Trân em mau tránh ra anh phải giết hắn, hắn chỉ là một con quỷ đội lớp người mà thôi
      - Anh không được giết anh ấy muốn giết thì hãy giết em trước đi.
      - Em đừng làm khó anh
   Tôi không biết anh ta lại và cũng chẳng thấy rõ mặt nhưng xem ra anh ta có một mối quan hệ có thể nói là trên tình bạn, tùy anh ta cầm nòng súng chía thẳng về phía tôi và chuẩn bị bóp cò nhưng anh ta chẳng hề muốn bắn, đôi mắt chảy ra hai dòng nước mắt nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn nổ súng khi anh ta vừa nổ súng, thì tôi lại thức giấc vì bà đang kêu tôi dậy để dùng cơm tối.
      - Cháu làm sao vậy cả ngày cứ ở lì trong phòng
    Với một giọng đau đớn và mệt mỏi
       - Cháu không sao ạ.
       - Không sao thì xuống dùng cơm tối với bà
       - Dạ. Bà xuống trước đi cháu xuống sau
       - Ừ!Cũng được.
    Khi bà vừa ra khỏi phòng những cơn đau ớn và sự mệt mỏi của tôi đã bốc phát. Tôi cảm thấy ngực bên trái rất đau giống như có một sắc ngọn đâm thẳng vào và nó cũng chảy ra một ít máu. Khi dùng bữa xong với bà thì tôi lại lên phòng nhưng không ngủ vì nếu tôi ngủ giấc mơ quái ác đó sẽ hành hạ tôi, tôi đã thức từ tám giờ tối cho đến mười một giờ rưỡi đêm, lúc mười hai giờ đêm đồng hồ nhà kêu một cách kì lạ và có cả tiếng nhạc nữa giống như nhạc đám ma vậy, rất đáng sợ. Tôi ngồi xuống chiếc giường của mình và nằm dài xuống giường vì mệt mỏi và khi tôi quay sang trái thì tôi thấy một người đàn ông mặt đồ đen tôi nghĩ chắc là mình hoa mắt nên liền quay sang phải và tôi cũng thấy như vậy, tôi thấy bắt đầu sợ hãi và bắt đầu la hét tôi đứng dậy cầm đại một vật nào đó      
          - Ngươi là ai sao lại vào nhà ta.
     Một giọng cười nhưng nó không hề đáng sợ mà mang một ý nghĩ giễu cợt đùa vui
          - Làm gì mà la to thế, em không nhận ra tôi sao ?.
    Tôi bắt đầu nghĩ “chẳng lẽ mình quen hắn sao, nhưng mà tại sao hắn lại vào nhà mình được chứ lại còn vào lúc mười hai giờ đêm nữa chứ ”.
          - Làm sao mà tôi biết được chứ
     Vẫn tiếp tục với giọng nói đùa cợt đó
          - Thật là không nhận ra sao, trí nhớ em kém thật đấy.
          - Này anh dám nói như vậy với tôi sao
          - Tôi là Thiên Hoàng, em đã nhận ra chưa.
       Tôi ngạc nhiên nói :.
          - Là Thiên Hoàng thật sao
          - Phải là tôi
      Với một nụ cười tươi tắn trông anh ta thật khác với nét mặt lạnh lùng và đôi mắt u sầu của lần đầu tiên tôi gặp anh ta, anh ta trò chuyện với tôi khá tự nhiên và thoải mái không hề gò bó giống như lần đầu tiên tôi trò chuyện với anh ta ở lớp.
          - Em sợ lắm sao ?.
      Tôi bực mình với cậu hỏi đó.
         - Đương nhiên là sợ rồi, khi không có một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong phòng mình không sợ mới lạ đấy.
       Anh ta vẫn cười rất tươi.
        - Vậy lần sao tôi sẽ không làm em sợ đâu.
        - Nhưng mà tại sao lúc tôi gặp anh đều ở trong căn phòng này và xuất hiện một cách bất thường chẳng lẽ anh không thể đi bằng cửa chính sao?.
        Anh ta trả lời câu một cách kỳ lạ mà tôi không hiểu anh ta nói gì
       - Vì tôi không thể xuất hiện theo kiểu bình thường được vì nó sẽ là bất bình thường, còn nếu tôi xuất hiện theo kiểu bất bình thường thì nó sẽ là bình thường.
        - Anh nói gì vậy tôi không hiểu ?.
        - Đến một lúc nào đó rồi em sẽ hiểu. Tôi phải về đây chào em
     Nói xong anh ta biến mất như một cơn gió, tôi tính hỏi sao mấy ngày qua anh ta không đi học chưa kịp hỏi thì anh ta đã đi mất. Thiên Hoàng có vẻ khá hạnh phúc khi ở cùng Huyền Trân và thấy cô ấy không sao, bỗng nhiên lúc này có một tiếng nói vang lên
         - Em khá hạnh phúc nhỉ ?.
       Anh ta cười
         - Chị theo dõi em từ lúc nào ?
        - Từ lúc em rời khỏi nhà với khả năng của em thì sẽ biết ngay thôi, nhưng em chỉ nghĩ đến cô ta nên đã mất cảnh giác với người chị này
         - Chị đến để bắt em về sao ?.
         - Chị sẽ không bắt em dù ta bắt em về thì em cũng tìm cách bỏ trốn mà thôi, ta sẽ không ngăn cản chuyện tình cảm của em nhưng mà hãy cẩn thận đấy, tai mắt của hội đồng luôn ở xung quanh đây họ đang nhấm vào em và cả cô gái đó hãy cẩn thận.
        Những lời nói của Ngọc Hân anh ta cảm thấy rất lạ làm gì có chuyện Ngọc Hân lại để cho anh ta tự do như vậy nhất định là có chuyện gì rồi.
         Sáng hôm sau.
      Tôi đã có một ngày thật đẹp và một giấc ngủ ngon và chẳng có ác mộng nào cả nên hôm nay tôi rất phấn chấn và tràn đầy sức sống, đúng là nói của bà hôm nay tôi và bà phải ra sân bay để một người anh họ mà tôi chẳng hề quen biết mà cũng chẳng hề biết mặt. Tôi nghe bà nói là anh ta là tiến sĩ bên Mỹ sẽ về trường tôi đang học giảng dạy không biết anh ta sẽ dạy ngành gì. Sân bay khá đông có khác nhiều người từ bên nước ngoài về Việt Nam nên sân bay kẹt cứng, không biết mặt mũi người anh họ đó ra mập hay lùn ốm hay cao thật là thác mắt quá đi. Chờ một hồi rất lâu khoảng hai ba tiếng mà anh ta vẫn chưa ra, tôi bắt đầu thấy mệt mỏi người anh họ này là gì chứ mà bắt người chờ lâu như vậy
          - Bà ơi!Cháu muốn về.
          - Nó sắp ra rồi cháu ráng đợi chút đi.
      Thật là bực mình sao phải đợi lâu vì một người mình không quen biết chứ.
          - Hoàng Quân bà ở đây.
      Cuối cùng cũng chịu ra rồi sao để xem mặt mũi anh ta ra sao. Có một cảm giác rất quen thuộc và thân thiết, mặc dù không biết tại sao như tôi chắc chắc anh ta không phải là anh họ tôi, anh ta có một chiều cao đáng nể 1m80 trông anh ta cũng không khác Thiên Hoàng là mấy cũng dáng người cao đôi mắt đẹp, tóc đen da không trắng bệt mà dăm đen trông rất khỏe mạnh
          - Đây là em họ của cháu Huyền Trần
          - Chào em anh là Hoàng Quân
         Tôi thấy anh ta rất lạ giống như cảm giác lần đầu tiên tôi gặp Thiên Hoàng vậy như mà nó hơi khác khác một chút    
          Bà nói :
          - Thôi hai bà cháu mình về.
         Anh ta đi ngang qua tôi bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng đến rợn tóc gáy
         - Cô ngạc nhiên lắm sao Huyền Trân
       Chính là giọng nói đó giọng nói ở khu viên phía sau trường chẳng lẽ người bí ẩn đó là anh ta sao. Vừa về đến nhà bà đã nấu cho anh ta nồi canh chua món ăn mà tôi thíck nhất, chỉ có những buổi quan trọng bà mới nấu thôi xem ra bà rất quý anh ta thì phải, tôi chẳng thíck chúc nào đến nổi bà còn bảo  rằng :
         - Huyền Trân cháu hãy qua phòng bà nhường phòng cho Hoàng Quân
       Tôi chẳng thíck điều này chúc nào, nhưng xem ra anh ta cũng có chút phép lịch sự.
    - Không sao đâu ở cháu ngủ ngoài phòng khách cũng được.
    - Vậy thôi tùy cháu.
     Thật là một ngày mệt mỏi. Tối hôm đó tôi cũng không ngủ ngon giấc được bởi vì có người lạ trong nhà mà. Đúng mười giờ đêm hôm đó tôi nghe tiếng lục đụng ở phía dưới tôi vội đi xuống, tôi thấy một người đang ngồi trên một cái ghế bên cạnh là một chậu đựng nước và nhiều bông gòn dính đầy máu đỏ, và người đó đang cố gắng băng thật chặt thật kín các vết thương của mình như không muốn cho ai biết xem ra anh ta bị thương cũng không nhẹ, rồi người đó lấy ra một hộp gì đó hình như là đựng thuốc thì phải và bỏ vào một ly nước, ly nước hóa thành đỏ sẫm. Bỗng nhiên tôi nghe có một giọng nói :
     - Tối rồi em không ngủ còn làm gì ở đây
    - Anh Hoàng Quân làm em giật cả mình em xuống uống chút nước, thôi em lên.
phòng đây.
       Tại vào lúc đó ở một nơi khác
- Thiên Hoàng ta thả tự do cho con vì ngày mốt có buổi dạ hội hóa trang  của loài người cũng là lúc diễn ra cuộc thi lên cấp của các ma cà rồng, luật thì con đã biết, ta chỉ muốn nhắc con là có sự tham gia của các thợ săn ma cà rồng vì vậy con phải cẩn thận.

$pageOut$pageIn
Chương 5

Cuộc sống của tôi có vẻ rất nhàm chán vì nó luôn xảy ra theo một khuôn khổ từ lúc sinh ra cho đến lúc tôi hai muơi, tuy nó nhàm chán nhưng tôi thấy nó hạnh phúc và bình yên và tôi nghĩa tôi sẽ không bao giờ thay đổi nó. Những điều mà ta hay mong muốn thì nó sẽ không bao giờ xảy ra là sẽ luôn đi ngược lại với điều mà ta mong, bởi vì sự xuất hiện của một người ………. .    .
Những điều được ghi trong cuốn nhật ký của Nguyễn Thị Huyền Trần .
   - Các em mở ra trang số mười .
   Thật là chán tại sao lại là anh chứ, cuộc sống đang bình yên hạnh phúc tự dưng lại xuất hiện một người tên Hoàng Quân mà tôi không hề quen biết tự xưng là anh họ tôi, liệu anh ta là thật hay là chỉ là giả mao bà thật sự rất thương yêu anh ta làm tôi ghen tị nhưng điều đó chưa thật sự là kinh khủng với tôi, anh ta là một tiến sĩ tốt nghiệp bên Mỹ về bây giảng dạy mà lại giảng dạy nghàng mà tôi đang học. Là điều ngẫu nhiên hay là điều được sắp đặt trước cái ngày đầu tiên anh ta về giảng dạy cũng là lúc diễn ra lễ hội truyền thống của trường “Dạ Hội Hóa Trang”, là một lễ hội xa hoa tốn kém chỉ dành cho bọn nhà giàu và tôi chằng muốn tới đó là gì, nhưng nó lại một lễ hội truyền thống và nó lại tính vào điểm của học kỳ nên buộc lòng phải đi, tới đó làm gì chứ chẳng khác nào làm trò cười cho. Trong cái hỏa cũng có cái may, hỏa ở đây là những điều tôi không muốn mà nó đã xảy ra với tôi còn may ở đây là tôi gặp được thứ mà mình muốn gặp nhất, Thiên Hoàng. Đã lâu rồi Thiên Hoàng không đến trường hôm nay anh ấy đã đến trường, tôi thật rất vui nhưng niềm vui đó thật sự rất khác vì chỉ có mình tôi vui thôi còn anh ấy thì không, một cười mặt lạnh lùng và đôi mắt u sầu rất khác với cười mặt tươi cười của đêm hôm đó, anh ấy là học sinh đến trễ nhất của lớp anh ấy lặng lẽ bước vào chỗ ngồi của mình, hai chúng tôi ngồi cạnh bên nhau và cứ như là mỗi người ở nửa vòng trái đất không biết nói gì và cũng chẳng biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu, hai chúng tôi cứ ngồi như vậy và im lặng đến một cách đáng sợ giống như lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, lâu lâu tôi thấy anh ấy quay sang nhìn tôi với một đôi mắt u sầu nhưng nó rất thu hút ánh nhìn của mổi người, bây giờ tôi mới phát hiện đôi mắt của anh ấy không phải là màu nâu nhạt mà lần đầu tiên tôi thấy, và mỗi người vẫn đồn là mắt anh ta màu xanh mà lần này tôi thấy là một đôi mắt màu đỏ máu và nó chảy nước giống như là nước mắt vậy, nhưng tại sao lại là màu đỏ chẳng lẽ anh ấy khóc ra máu sao, tôi đang suy nghĩ thì bỗng nhiên có một cục giấy bay vào đầu tôi làm tôi đứt đoạn cảm xúc, tôi nghĩ chắc là ai đang muốn phát tôi nên tôi liền ném cục giấy ra cửa sổ thì bỗng nhiên có một giọng nói trong đầu tôi nhưng là một giống nói vui tươi ngóng hỉm chứ không phải là giọng nói đáng sợ .
    - Sao em lại ném vội đi như thế không mở ra xem sao ?.
   Tôi có một cảm giác rất khác một cảm giác hạnh phúc và an toàn chứ không là cảm giác lo sợ ở khu viên đó, tôi đã mở ra xem trong đó ghi “Em đang nghĩ gì hay là em đang sợ điều gì?”. Tôi trả lời lại rằng.
    - Em chẳng sợ điều gì cả và đang nghĩ tại sao anh lại xuất hiện với khuôn mặt lạnh lùng như vậy ?.
    - Bởi vì anh không phải là người thíck thể hiện cảm xúc của mình trên khuôn mặt.
     Anh ấy nói như vậy làm tôi không nên biết tiếp tục cuộc trò chuyện trên giấy như thế nào, tôi đã viết như thế này.
    - Vậy tại sao chúng ta không thể nói chuyện trực tiếp bằng ngôn ngữ mà phải trò chuyện bằng giấy ?.
    - Bởi vì có lý do anh mới làm vậy em phải thông cảm cho anh .
   Bỗng nhiên có một tiếng nói là cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
  - Này, cô Huyền Trân cậu Thiên Hoàng hai cô cậu có thể tập trung vào bài   giảng được không muốn nói gì thì hãy vào giờ chơi.
   Đó chính là Hoàng Quân người tự xưng là anh họ của tôi đồng thời cũng là thầy giáo giảng dạy mới của tôi  .
- Thiên Hoàng cậu có thể giải bài đó được không ?.
- Được ạ !  .
    Không biết hai người bọn họ có thù oán gì hay không mà cứ nhìn nhau chàm chàm cứ như là chuẩn bị đánh nhau đến nơi vậy, nhưng tôi nghĩ họ sẽ không đánh nhau đầu vì đầy là trường học mà, thầy giáo mà đánh nhau với học sinh thật sự thì không hay chút nào, nên họ đánh nhau bằng mắt xem mắt ai mạnh hơn. Bọn họ cứ đứng như vậy mắt nhìn nhau một ánh mắt nảy lửa, tôi đã bắt đầu thấy sự thay đổi của bọn họ đó là sức mạnh thật sự của bọn họ bị che giấu hay là tâm trung tinh thần quá nên làm đôi mắt hóa đỏ và những dây thần kinh quay vùng mắt bị căng phồng lên quá mức giống như là nó sắp bị vỡ tung vậy, mỗi người xung quanh lớp học họ không biết hay là họ biết mà giả vờ như không biết mà không hề ngăn tới ngăn cản hai bọn họ mà vẫn cứ cấm cuối làm bài tập cứ như không có chuyện gì xảy ra, tôi muốn bước đến ngăn cản họ nhưng tại sao đôi chân tôi không thể chuyển động được giống như ai đó đã cột chặt đôi chân của tôi lại, và tôi không biết cuộc chiến đấu bẳng mắt đó sẽ tiếp tục đến bao lâu nếu như không có tiếng chuông hết tiết học. Tiếng chuông báo hiệu hết tiết học bọn họ không đấu nhau nữa những vẫn với đôi mắt nảy lửa và đầy căm phẫn của hai người con trai đang nhìn nhau. Tối hôm đó tôi đang ngủ, đồng hồ nhà tôi lại vang lên một cách kỳ lạ cứ như là chuông nhạc đám ma trong rất đáng sợ, rồi có một giọng nói vang lên .
 - Em xuống dưới nhà đi.
   Một giọng nói có vẻ lạ lẳm nhưng nó cũng rất nguyên thuộc và tôi nghĩ đó có thể là Thiên Hoàng tôi cũng không biết tại sao tôi lại nghĩ như vậy nhưng tôi tin chắc là như vậy. Tôi bước xuống dưới nhà và tôi mở cách cửa ra người đứng mặt tôi là Thiên Hoàng vẫn với gương mặt của đêm hôm đó, gương mặt thân thiện đôi mắt thu hút và một nụ cười ấm áp, tôi là người bắt đầu câu chuyện.
 - Đêm hôm khuya khoắc anh đến bây làm gì ?   .
 - Đến để tiếp tục cuộc trò chuyện đã bị cắt ngang  .
 - Vậy anh muốn nói chuyện gì ?       .
 - Ngày mai có buổi “Dạ Hội Hóa Trang” em có đi không ?   .
- Em tính là không đi nhưng mà nó được tính và điểm của học kỳ nên buộc lòng em phải đi .
   Giọng nói của Thiên Hoàng bỗng trở nên trầm và dứt khoát  .
 - Vậy em đừng có đi  .
   Tôi hết sức ngạc nhiên trước lời nói đó, tôi hỏi.
- Tại sao em không thể đi ?   .
- Em cũng đâu có thíck thế đó em đến đó chỉ làm cho mọi trở nên rác rối hơn mà thôi .
     Tôi thật sự không hiểu câu nói đó có hàm ý gì nhưng tôi cảm thấy rất bực tức và có cảm giác như là tôi luôn gây ra mọi và anh ta là người giả quyết.
- Em không hiểu                  .
 - Tốt nhất là em không nên hiểu    .
      Lời nói của Thiên Hoàng thật sự rất khó nhưng mà trong lời nói anh ấy mang một vẻ gì đó rất và dường như anh ấy rất quan tâm tôi.
- Nhất định em không được đi, anh xin em đấy !     .
     Lời nói giống như một lời câu xin chứ không đơn thuần là một lời khuyên, một sự quan tâm quá mức, anh ấy rất buồn tôi có thể hình thấy được điều đó trên đôi mắt của anh ấy, một đôi mắt u sâu, một đôi mắt mang nhiều tâm sự và nỗi niềm mà không biết nên nói với ai, tuy đôi mắt ấy rất buồn nhưng nó rất thu hút ánh nhìn của người khác phái.
      - Anh chỉ có thể nói với em nhiều đó thôi, bây giờ anh phải đi.
    Anh ấy đã không còn biến mất một cách kỳ lạ hay biến mất theo làn gió nữa mà bước từng bước từng bước trên con đường mòn này, bước chân chở nên nặng riễu hơn là do sình lầy bắt lên đôi giày hay là do nỗi niềm đã đè nén bước chân, dù muốn ở lại hay không muốn bước đi nhưng ấy vẫn phải bước đi, tôi đã nhìn ấy như vậy cho đến khi anh ấy biến mất, tôi lại trở vào nhà và tiếp tục giấc ngủ trở giang của mình. Vào ngày hôm sau tôi đang suy nghĩ mình có nên đi hay không, tôi rất băn khoăn nên tôi không đi tôi sẽ đi mất điểm còn nếu tôi đi tôi sẽ làm trái lại với những gì Thiên Hoàng mong muốn, đi hay không đi đây     .
- Tốt nhất là em không nên đi.
      Đó là Hoàng Quân một giọng nói làm tôi giật mình   .
  - Tại sao em không được đi chứ ?.
  - Dù gì em cũng đâu có muốn đi, dù gì tôi cũng là thầy giáo nên tôi sẽ không làm cho em mất điểm đâu .
    Thật kỳ lạ, hai người đó có thần giao cách cảm hay sao mà đều nói những câu nói rất giống nhau và đều không muốn cho tôi đến buổi dạ hội. Là dạ hội hóa trang nhưng tôi không hiểu anh ta hóa trang thành cái gì nữa, chỉ mặc một bộ comple màu đen đơn giản và đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt được chạm khắc tinh xảo mà thôi. .
      Vào lúc này các cô cậu hoàng tử công chúa ma cà rồng đang chuẩn bị tất bất, họ ăn mặc rất đơn giản và màu chủ đạo là  đen, mục tim của họ là các chàng trai cô gái xinh đẹp và khoẻ mạnh, không khi nơi đây thật sự rất lạnh lẽo và ám đàm các hoàng tử và công chúa nhìn nhau với một ánh mắt lạnh lẽo và sát khí cứ như là họ đang chuẩn bị cho một trận chiến vậy, bọn họ không hề hóa trang gì cả chỉ đơn thuần là mặc một chiếc áo màu đen và đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt được chạm khắc tinh xảo mà thôi. Cùng một lúc Thiên Hoàng và Hoàng Quân là hai người đại diện cho hai thế lực bí ẩn đang đối đầu nhau cùng khởi hành đến ngôi trường đại học. .
    - Thiên Hoàng anh bị làm sao vậy ?                                             .
    - Anh không sao chỉ là hơi khó chịu một chút       .
    - Em thật ghen tin với anh đấy lúc nào anh cũng được Thiên Ngân hoàng tâm cả .
Một thái độ gác gọng và to tiếng .
    - Em im lặng chút được không Thanh Phong .
    Thiên Ngân dịu dàng và ân cần hỏi.
     - Em chưa bao giờ thấy anh to tiếng như vậy cả, có chuyện gì với anh sao ?.
     - Anh không sao, chỉ là hơi chóng mặt với choáng với một chút thôi.
    Thật ra đó chỉ là cái cớ để gạc Thanh Phong và Thiên Ngân mà thôi, chứ thật ra anh ta đang lo lắng bởi có một luồng sức mạnh rất lớn xung khác với họ. Một hồi sau cũng đã đến vừa đến nơi hai bọn họ đã chạm trán với nhau ngoài cửa, nhưng vì cả hai đều đeo mặt nạ nên không biết đối phương là ai nên đã đi ngang qua nhau. Đúng là một buổi tiệc dạ hội hóa trang nơi đây được trang trí rất cầu kì, những tấm rèm cửa được làm bằng vải xoan mỏng trắng, bàn ghế được làm bằng kính phủ một tấm khăn trải bàn trắng ngà và một chùm đèn kiểu cổ điển Châu Âu được đặt trên sàn nhà giữa khu đại sảnh của trường, .
và vài trăm chiếc đèn cổ điển khác được đặt xung quang làm trường sáng bừng lên một cách kỳ lạ khác hẳn với một ngôi trường công lập bình thường, có cảm giác như là một buổi tiệc của các quý tộc hoặc của những nhà đầu tự lớn đển để bàn công việc chứ không phải là một buổi tiệc đơn giản của sinh viên. Hoàng Quân đã nhanh chóng đi vào trong, anh ta quan sát xung quanh rất kỹ càng và để ý mọi hành động của từng người có lẽ nơi đây chẳng có gì bất thường xảy ra nên anh đi lên trên lầu và nhìn xuống, không biết tại sao mà anh ta cứ nhìn chàm chàm về phía của một người thanh niên đeo chiếc mặt nạ nửa mặt màu vàng đồng được chạm khắc tinh xảo. Có lẽ người thanh niên đeo chiếc nạ màu vàng đồng cảm nhận được rằng có một người nào đó nhìn mình, anh ta đã quay về phía của Hoàng Quân dù họ đang đứng rất cách xa nhau nhưng đôi mắt họ có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ, đó là một trận chiến chẳng bao giờ có điểm dừng nếu như không có một người trút lùi không hiểu tại sao người thanh niên đeo mặt nạ màu vàng đồng lại là người trút lùi trước điều đó đã làm tổn thương bên trong anh ta nhưng điều đó chẳng là nhàm dò gì. Hoàng Quân thấy ánh mắt đó rất giống ánh mắt của Thiên Hoàng mà anh ta đã chạm trái ở lớp học. Bỗng tất cả các bóng đen bị tắt làm ngôi trường trở nên rất tối và u ám mọi người rất hoạn sợ và chạy náo loạn cả lên, như mà những vị kháck màu áo màu đen rất bình tĩnh họ đi rất vững vàng trong đêm tối, họ đã tập trung thành một hành ngay ngắn về phía bên trái của sân khấu, một hồi sau thì đèn cũng sáng trở lại và mỗi người cũng trở nên bình tĩnh hơn và cũng xếp thành một hành ngay ngắn về phía bên phải của sân khấu cứ như họ đang bị thôi miên vậy, Hoàng Quân đã thấy rất rõ điều này và anh ấy tin chắn rằng đây là một buổi họp mặt của bọn ma cà rồng chứ không phải và buổi dạ hội của sinh viên. Rồi có một người đàn ông mặc một bộ comple sang trọng đi từ trong khán đài ra sân khấu, ông ta đẩy một chiếc xe trở hàng trên đó có một hộp quà màu hồng trắng được gói cẩn thận bởi một dây run-băng đỏ, trông nó rất là khổng lồ, Hoàng Quân thấy bất an anh ta nghĩa đây có thể thuốc độc do bọn ma cà rồng thải ra để đầu độc con người nên anh ta đã chuẩn bị mốc khẩu súng của mình ra thì. Xẹt một tiếng, một cơn gió lạ thổi qua nó có thể là thần dược nhưng cũng là thuốc độc với những người bình thường, cơn gió đã làm cho Hoàng Quân khó chịu và rơi cả khẩu súng của mình xuống đất một tiếng đọc lạ đã làm mỗi người chút ý đến, anh ta đã nhanh chóng nhặt lên và nút sang một bên tránh tầm nhìn của mỗi người, nhưng cơn gió lạ đó đã làm tung những sợi run-băng đỏ hộp quà được mà ra một chàng trai đã xuất hiện, trông anh ta độ khoảng mười mấy hai mươi trông khá điển trai có nét gì đó trong giống người Anh Quốc vì tóc anh ta vàng mắt anh ta lại xanh và tất cả mỗi người đều quỳ lạy và hô to.
   - Xin tham kiến ngài Huỳnh Thiên .
     Rồi một giọng nói non nác vang lên của một cô gái bé nhỏ và Hoàng Quân đã nghe thấy tất cả điều này và hết sức ngạc nhiên và không thể tưởng tượng nổi     .
   - Người đó là ai tại sao mỗi người lại quỳ lại anh ta chứ ? .
     Một lời không hề muốn nói nhưng bắt buộc phải nói     .
   - Người đó là hoàng tử mà cà rồng phía Tây đồng thời là người kế thừa ngôi vị vua của các vua thống trị bốn phía, mà rồng cà thuần chủng Huỳnh Thiên .
      Cô gái ngạc nhiên nói .
   - Là ma cà rồng thuần chủng sao, không thể nào?Đúng là có các ma cà rồng thuần chủng như thật sự rất hiếm một ngàn người thì chỉ có một người mà thôi, một dòng máu thuần túy không bị nhiễm tạm chất nhưng tại sao lại xuất hiện ở phía Tây chứ, em nghe nói phía Tây là một nơi không có điều kiện tốt cho lắm .
    Anh ta cười nói .
  - Thiên Ngân tại em mới bước qua tuổi trưởng thành nên em không biết, chứ thật ra phía Tây là nơi có một nguồn sức mạnh rất lớn có thể làm cho những ma cà rồng tầm thường nhất cũng trở nên mạnh mẽ nhất, theo anh được biết phía Tây là nơi có nhiều ma cà rồng thuần chủng nhất họ có tới bốn người .
Cô ấy vô cùng ngạc nhiên .
 - Không thể nào, một trăm năm mới xuất hiện một ma cà rồng thuần chủng tại sao bên họ lại đến bốn người.
 - Đúng là không thể tin được nhưng đó là sự thật.
     Lại có một giọng nói khác vang lên nhưng rất cương quyết và mạnh mẽ hơn .
- Xem ra anh biết rõ quá nhỉ, Thiên Hoàng ?.
    Anh ta có vẻ bối rối khi được hỏi như thế.
- Ơ…thì trong lớp học của chúng ta có dạy điều đó mà .
- Có dạy tại sao em lại không được học ?   .
   - Em có đi học đều đâu em vẫn hay cúp mà.
   - Chắc là vậy .
  Sau khi nghe được nghe những điều đó Hoàng Quân hết sức ngạc nhiên và sử sốt vì anh ta đang đối đầu với thế lực ma cà rồng hùng mạnh chứ không đơn thuần là một hai con ma cà rồng, nhưng điều đó làm anh ta cảm thấy thíck thú và cẩn trọng hơn trong hành động của mình hơn, anh ta bước xuống cầu thang và hòa nhập vào đám đông và tiến sát vào những người mặc đồ đen anh ta đặt một miếng vải màu đen nhỏ viền đỏ có biểu tượng hoa hồng anh ta đặt lên rất nhiều người có thể là một nửa số người ở khu đại sảng khi đã đặt xong anh ta nhanh chóng đi xuống dưới nối thoát hiểm và bung tay một cái thì    .
   - Thiên Ngân em bị làm sao vậy ?.
   - Em không biết giống như là có hàng nghìn mũi kim đâm thẳng vào .
Một cảm giác rất đau làm cô nàng ngã quỵ xuống đất, không chỉ riêng Thiên Ngân mà thất cả mỗi người đều có cảm giác như vậy làm cho khu đại sảnh trở nên rối loạn. .
Bỗng anh ta thấy một vật gì đó màu đỏ dính trên áo của Thiên Ngân anh ta liền lấy xuống và hết sức bất ngờ vì  .
    - Đây là biểu tượng hoa hồng của thợ săn .
  Khi đã lấy miếng vải màu đỏ đó xuống Thiên Ngân không còn cảm giác đau nữa, cô ấy đã có thể đứng lên.
    - Em không sao chứ ?    .
    - Em không sao cũng không còn cảm giác đau nữa.
  Thiên Hoàng đã biết mình nên làm vì anh ta nói cựu kỳ lớn tiếng .
    - TẤT CẢ MỌI NGƯỜI HÃY GỠ MIẾNG VẢI MÀU ĐỎ ĐANG DÍNH TRÊN ÁO CỦA MỖI NGƯỜI .
  Mọi người không còn cảm giác đau, nhưng mọi chuyện đâu đơn giản như thế Thiên Hoàng đã tập hợp tất cả các ma cà rồng đại diện cho bốn phía lại, mọi người rất ngạc nhiên và hửng sờ khi nghe anh ta nói là có sự xuất hiện của thợ săn ma cà rồng nhưng người đại diện phía Tây chẳng quan tâm và chẳng thèm nghe Thiên Hoàng nói  .
    - Ngài Huỳnh Thiên xin hãy nghe tôi nói, tôi biết ngài thật sự rất mạnh nhưng cũng phải đề phòng chứ .
   Ngài ta phản bác lại.
    - Hắn chỉ là một tên thợ săn bình thường hắn không thể nào đấu lại ta.
    - Xin ngài đừng chủ quan hắn không hề đơn giản như ngài nghĩ đâu .
  Rồi bỗng nhiên có một giọng nói vang lên nhưng chỉ có mình Thiên Hoàng nghe được mà thôi .
     - Ngươi sợ hắn sao, thật là chán ngươi chẳng xứng đáng để làm một ma cà rồng thuần chủng hãy là ngươi xuống cấp F luôn đi .
    - NGƯƠI LÀ AI ?.
    - Ngươi tức giận sao ngươi càng tức đối phương sẽ càng tìm ra điểm yếu của ngươi .
    - NGƯƠI IM ĐI .
    - Nếu như không muốn xuống cấp F thì hãy tiêu diệt tên thợ săn đó, hãy là có càng ta chỉ cách không ?.
    - Ta không cần người chỉ tựa ta sẽ tiêu diệt hắn, NGƯƠI HÃY BIẾN ĐI .
    - Vậy người tự diệt hắn nhé, bây không người mà ngươi đã chọn sẽ gặp nguy hiểm .
    - NGƯƠI NÓI GÌ VẬY? .
      Người lạ mặt đã không trả lời câu hỏi cuối cùng đó và đã biến mất, Thiên Hoàng thật sự rất mệt mỏi vì trận chiến vô nghĩ giữa hai thế lực ma cà rồng và thợ săn và bây giờ lại xuất hiện một người lạ mặt làm anh ta muốn nổ tung lên. Vào ngày lễ trưởng thành anh ta đã ước gì mình không phải là một ma cà rồng mà chỉ là một con người bình thường có một cuộc sống thật bình thường, nhưng điều đó chẳng bao giờ là sự thật cả vì một khi đã là ma cà rồng thì mãi mãi vẫn là ma cà rồng một cuộc sống bất tận đầy đau khổ.
    - Tự tôi sẽ tiêu diệt hắn .
Anh ta đã thách đấu với Hoàng Quân  .
   - Ngươi hãy ra đi tên thợ săn kìa .
   - Cuối cùng ngươi cũng chịu ra rồi sao Thiên Hoàng ta chờ trận chiến này lâu lắm rồi    .
   - Giọng nói này là ….
Một giọng nói diễu cợt và đầy kiêu ngạo .
   - Giọng nói này quen lắm phải không, chúng ta đã từng chạm trái ở lớp học.
  Thiên Hoàng ngạc nhiên nói .
   - Vậy cậu là…….
  Một giọng nói dứt khoác mạnh mẽ và đầy căm thù
- Phải tôi là Hoàng Quân chính tay tôi sẽ giết anh để trả thù cho gia đình.

$pageOut$pageIn
Chương 6

  - Cậu đang nói gì vậy ? Tôi không hiểu          
 Một giọng nói lạnh lùng và hận thù
 - Hay là giết người nhiều quá rồi nên không nhớ ?
 - Thật sự tôi không hiểu cậu đang nói gì, nhưng cậu đã làm mỗi người bị thương thì cậu phải trả giá cho điều đó.
  Hoàng Quân cương quyết nói :
 - Vậy anh muốn tôi trả giá bằng gì ?
  Bỗng nhiên Thiên Hoàng lao đến rất nhanh như một cơn gió lao thẳng đến phía của Hoàng Quân
 - Tôi muốn mạng sống của anh
  Thế là bọn họ lao vào đánh nhau,Hoàng Quân cầm một khẩu súng lục dài mười sáu xentimét bằng bạc trông nó rất đẹp,giống như một khẩu súng dù trang trí hơn là một khẩu súng để chiến đấu.Thiên Hoàng chẳng cầm gì cả,nhưng bàn tay anh sắc bén như dao cạo và những đòn tấn công của anh ta rất mạnh,giống như một ai đó cầm búa tạ dùng hết sức của mình đánh thẳng xuống làm cho mỗi thứ vỡ tung.Cả hai đánh nhau kịch liệt,khẩu súng bạc bắn ra rất nhiều viên đạn và những viên đạn trong rất ẩm ướt,viên đạn bay sướt qua mặt của Thiên Hoàng làm anh ta chảy máu,máu chảy dài xuống gương mặt của anh ta,lưỡi anh ta thè ra liếm lấy máu của chính bản thân mình mắt anh ta đỏ lên
 - Xem ra cậu đúng là thợ săn        Thiên Hoàng rất chắc chắn khi nói điều này
 - Giờ anh mới nghĩ tôi là thợ săn thật sự sao ?
    Một lời nói lạnh lùng và ẩn ý
 - Lúc đầu tôi gặp cậu trong học viện tôi đã nghĩ cậu là ma cà rồng nhưng có lẽ tôi đã sai, tôi sẽ sửa sai điều này bằng cách kết liễu cậu
    Một lời nói thách thức
  - Vậy anh kết liễu tôi đi
    Có lẽ trận chiến này sẽ không bao giờ kết thúc bởi vì hai người có tính hiếu chiến rất cao và luôn muốn chiếm lĩnh người khác.Không còn nói chuyện phiếm hay nhưng nhường nhau nữa và bắt đầu đánh nhau thật sự.Năng lượng và đạn đã được nạp nó bắt ra mạnh mẽ và quyết liệt đủ làm cho Thiên Hoàng cảm thấy đau đớn về xác thịt,vết thương có thể liền lại nhưng không hoài toàn nó đã lại những lỗ hổng trên xác thịt và rỉ máu đồng thời áo cũng có lỗ hổng thì đạn.Thiên Hoàng đã đáp trả lại một lực tương ứng nó giống như là vết thương của mãng thú gây ra,nhưng Hoàng Quân không có khả năng tự làm lành vết thương nên anh ta cảm nhận đủ nỗi đau của xác thịt và anh ta ngã xuống
 - Đau lắm phải không,đi đi lần này coi như ta tha cho cậu                
 - Đứng lại ta muốn tiếp tục đấu với ngươi                                      
   Một giọng nói khó chịu và bực tức
- Ngươi thật lì lợm người bị thương nặng còn đấu lại ai chứ,ta không đấu với ngươi hãy đi đi              
  Bỗng trời đổ mưa sấm chớp liền hồi gió thổi mạnh đủ thổi tung mỗi thứ trong tầm nhìn của nó,Thiên Hoàng đã cảm nhận được điều gì làm anh ta thay đổi quyết định của anh ta                                                            
  - Được tôi sẽ đấu với cậu
      Thiên Hoàng có vẻ khó chịu khi ra quyết định này,chứ có lý do nào đó làm anh ta phải đấu với Hoàng Quân.Chiếc áo khoác của bộ comple đã bị rách trở thành thứ vướng viếu của hai người bọn họ,họ cởi bọ chiếc áo khoác để lộ bên trong là chiếc áo sơ mi trắng bị rách và dính đầy máu.Thiên Hoàng lao tới rất nhanh và ra đòn một dứt khoác không hề để đối đủ có cơ hội đánh lại mình,anh ta đã dùng tay đâm thẳng qua người của Hoàng Quân ở phần bụng máu chảy ra rất nhiều giống như bị cắt ở động mạnh chủ vậy, Hoàng Quân ngã xuống đất và không thể đứng dậy được nữa mặc dù anh ta vẫn còn ý thức và có thể nói chuyện được
    - Đúng như tôi nghĩa
     Thiên Hoàng đi về phía của Hoàng Quân anh ta đỡ Hoàng Quân dậy,miệng ta kề càng lúc càng sát hơn về phía cổ của Hoàng Quân đôi môi đỏ mở rộng đủ để thấy những chiếc răng bên trong bốn chiếc răng năng hàm trên và hàm dưới dài hơn mức bình thường và rất nhọn những chiếc răng đã kề sát đến cổ và máu bắt đầu chảy ra,Hoàng Quân có cảm giác rất đau và trong tình trạng mơ màng trong nhận thức của anh ta đã nghe được một giọng nói như không biết đó là ai?
    -“ Coi như đây là món quà tôi tặng cậu hãy trân trọng điều đó ”
      Thế rồi Hoàng Quân chìm dần vào giấc ngủ,một giấc ngủ dài cho đến sáng hôm sau, Hoàng Quân tỉnh giấc trước mặt cậu ta là Huyền Trân  
- Anh tỉnh rồi sao ?
    - Đây là đâu ?
    - Thì đây là nhà của chúng ta              
     Cụm từ “nhà của chúng” làm cho cậu ta có một cảm giác rất lạ giống như cậu ta được thừa nhận là một thành viên chính thức của gia đình này vậy.Thật là lạ những vết thương của tối hôm qua nó đã liền rồi và chẳng để lại một vết sẹo nào mặc dù chiếc áo sơ-mi bị rách nhiều chổ,nhưng có một điều kỳ lạ đó là trên cổ của cậu ta có một dấu vết giống như là một vật là đó cắm phải như là cây nĩa chẳng hạn,dường như cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó            
- Bây giờ là mấy giờ rồi ?  
- 8 giờ sáng            
     - Anh có việc phải đi hãy ở nhà cẩn thận
      Cậu ta lập tức đứng dậy bước ra khỏi giường và bắt đầu cởi từng chiếc khuy áo của mình thì chợt nhớ ra rằng Huyền Trân đang ở đây,anh ta liền quay sang phía của Huyền Trân và nói :                    
 - Em ra ngoài được không anh phải thay đồ  
 - Ơ được
   Lời nói đó làm cho Huyền Trân cảm thấy ngượng ngùng.Thay đồ xong cậu ta bước ra ngoài,cậu ta lái một chiếc xe môtô cũ những chạy vẫn tốt chạy thẳng đến trường, vừa đến trước cổng trường cậu ta gặp Thiên Hoàng không khí nơi đầy thật ảm đạm gió thổi mạnh mặc dù trời đang rất là nắng
  - Thiên Hoàng vào lớp đi còn đứng ở đó làm gì vậy ?                  
  Kết thúc giờ học bọn họ đã hẹn nhau ở khu viên của trường            
        - Cậu đến rồi sao Hoàng Quân,tôi biết chắc chắn cậu sẽ đến tìm tôi
        Hoàng Quân liền bắt đầu ngay vào cậu chuyện      
        - Vậy số máu đó là của cậu ?
        - Phải.Máu của Ma cà rồng thuần chủng tuyệt chứ !
        - Nó chẳng tuyệt chút nào thật khó chịu,tại sao phải làm như vậy trong khi ta muốn giết ngươi ?    
  - Ta không biết,chỉ là ngươi là không đáng để chết như vậy,với lại nếu người chết sẽ gây hoang mang cho cả trường và sẽ có người khóc vì ngươi mà chỉ muốn thấy cô ấy cười mà thôi
    Cậu nói đó dường như đúng tâm trạng mà Hoàng Quân đang nghĩ hay sao mà cậu ấy đã trả lời lại rằng và mang một nỗi buồn mang mách
 - Tôi cũng vậy,tôi cũng chỉ muốn thấy cô ấy cười
  * Đây là một cuộc trò chuyện bí mật giữa hai chàng trai một Ma cà rồng thuần chủng là một thợ săn mang dòng máu Ma cà rồng liệu nó mãi mãi là một bí mật hay trước sau gì cũng bị bại lộ là người phải hứng chịu những điều này là những người trong cuộc.

$pageOut$pageIn
Chương 7

     Những điều bí mật sẽ mãi mãi là một dấu hỏi hay sẽ được bật mí cho mọi người biết, liệu những bí mật đó là tốt hay là xấu,hạnh phúc hay đau khổ,trong sáng hay đen tối.
    Những điều được ghi trong cuốn nhật ký của Nguyễn Thị Huyền Trần
  Chỉ còn một ngày nửa thôi là vào ngày 14/2 là ngày Valentino lễ tình nhân của các cặp trai gái yêu nhau và cũng là ngày tỏ tình của các cô gái,tại sao con gái phải tỏ tình chứ sao không để con trai làm chứ thật là chàm chán.Cả trường tôi nháo nào vì các lễ tình nhân này chủ yếu là các cô gái nào là hết mua nguyên vật liệu làm sôcôla rồi mua quà chọn dây nơ nào cho đẹp thật là nhức cả đau tại sao con gái phải làm những việc này chứ.Bỗng có người đạt vai tôi từ phía sau lưng vào tôi giật cả mình
   - Huyền Trân cậu có mua gì cho ngày Valentino không ?
- Không.Tớ không mua gì cả    
- Vậy thì thôi        
   Thiên Hoàng đã vào lớp từ rất sớm anh ta đã được cuộc trò chuyện của tôi với My cô bạn cùng lớp.Cậu tiến gần tới chỗ tôi đang ngồi và hỏi :      
    - Chào buổi sáng
 - Chào.
 - Xem ra cậu không thíck ngày Valentino thì phải ?
 - Phải.Ngày đó chỉ thíck hợp với tình nhân mà thôi còn những người cô đơn thì không          
 - Vậy cậu có muốn tìm tình yêu của mình trong cái ngày tình nhân này không ?
       Huyền trân đã trả lời lại một cách lạnh lùng như thế này :
    - Đừng bao giờ để cho kẻ khờ dại hôn mình hoặc để nụ hôn biến mình thành kẻ dại đó là một câu nói trong hài hước Mỹ,tôi không muốn chở thành một kẻ khờ dại trong tình yêu vì vậy tôi sẽ không yêu một ai cả
        Thiên Hoàng cười :    
    - Điều đó là không thể cậu không thể ngăn cản được điều đó trước sau gì nó cũng sẽ đến với cậu,không chỉ là khờ dại mà là điên dại đấy
     Thật sự tôi không hiểu Thiên Hoàng đang nói gì nữa nó giống như một lời cảnh báo, những lời nói của tôi như là lời xúc phạm đến anh ta vậy,tại sao tôi lại nói vậy tôi cũng không biết nữa.Những lời nói đó có vẻ nhưng đã làm cho tôi buồn vì vậy tôi không muốn về nhà và tôi đã vào thư viện của trường đọc hết cuốn sách này đến cuốn sáck khác hết chồng này đến chồng khác tôi đã đọc những cuốn sáck mà tôi nghĩ chẳng bao giờ đụng đến nó đó là sáck về những điều kỳ lạ của thế giới,để làm gì chứ để giết chết khoảng thời gian chàm chán này hay là một điều gì đó mà tôi không biết.Tôi đã vô tình thấy một cuốn trang tông màu đen với tựa đề là những điều kỳ lạ của thế giới sao tôi không thấy nó trong kệ sách của thư viện hay là trong lúc tôi ôm chồng sáck nhiều quá nên không để ý.Tôi không hiể tại sao tôi là cầm cuốn sáck đó lên mặc dù tôi chẳng có hứng thú gì với nó,tôi đã bắt đầu mở cuốn sáck ra trông nó khá cũ hèm giấy đã ngả sang màu vàng úa tôi bắt đầu đọc nó thật thẻ nhạt nó đã gây cho tôi buồn ngủ tôi muốn đóng cuốn sách lại nhưng không thể, tay tôi nó cứ bắt tôi lặt từ trang một mặc dù tôi muốn dừng lại nhưng không thể tôi cứ lật mãi lật mãi cho đến khi tới một phần đó là những điều về Mà cà rồng thì dừng lại, tay tôi đã theo ý của tôi tôi bắt đầu từ trang một,nó chẳng có gì hay nhưng nó không gây cho tôi buồn ngủ cũng như nhàm chán tôi đã đọc tới trang thứ mười những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra,nó tả những hình dạng của Ma cà rồng nào da trắng bệt dáng người cao mảnh dẻ nhưng rất khỏe mạnh xinh đẹp và thông minh,và họ bất tử đặc điểm là họ có đôi mắt đỏ và có thể thay đổi màu mắt theo tâm trạng của mình có một sức mạnh phi trường chẳng ai có thể chóng lại họ và chẳng bao giờ ăn gì chỉ hút máu người mà sống thôi,cực kỳ sợ tỏi và ánh nắng mặt trời.Khi tôi đọc trong thì tôi rất sợ bởi gì nhưng điều đó thật sự rất giống với Thiên Hoàng một cách kỳ lạ trùng hợp đến ngẫu nhiên,tôi phải làm gì đây tôi sợ hãi vô cùng bỗng có một giọng nói vang lên :                                                                                          
 - Giờ này chưa về nữa sao ?
   Đó là Hoàng Quân,tôi nên nói gì với anh ta đây nhưng tôi phải tìm rõ chuyện này
 - Xe em hư rồi anh chở em về được không ?
 - Được
     Tối hôm đó,tôi không thể ngủ được người tôi toát mồ hôi lạnh cứ hể nhắm mắt là thấy Thiên Hoàng đang cố hút chạy máu của tôi điều đó làm tôi cảm thấy rất sợ thì tôi lại thấy  Thiên Hoàng đang đứng sừng sứng trước mặt tôi khi tôi mở đèn sáng lên thì lại biến mất cứ như vậy cho đến xuống đêm làm tôi chẳng nào nhắm mắt được,đêm đó thật sự là ác mộng đời tôi.Sáng hôm sau,gương mặt đã tiều tụy đi hẳn gương mặt xanh xao trông chẳng có sức sống gì cả cứ như môt cây khô,thấy tôi trông khó coi như vậy bà lo lắng biểu tôi hãy ở nhà đi Hoàng Quân cũng bảo như vậy,nhưng tôi phải giải quyết chuyện này.
     - Cháu không sao đâu ?
    Tôi đã nhờ Hoàng Quân chở tôi đến trường vì tôi chẳng còn chút sức lượng nào mà chạy xe nữa,trên đường đi tôi đã ngủ một giấc từ người của Hoàng Quân toát lên một hơi ấm giống như ánh sáng mặt trời vậy sưởi ấm cho cơ thể mệt mỏi và yếu đuối này.
- Tới nơi rồi xuống đi
     - Cảm ơn anh
     - Này,sao không chịu ở nhà đi tình trạng này làm sao mà đi học được chứ !
     - Em không sao đâu anh đừng lo
   Tôi đã bắt đầu vào trường Hoàng Quân không muốn tôi vào trong trường hay sao mà luôn tìm mỗi cách để nuối chân tôi.Càng đi sâu vào bên trong trường thì tôi cảm thấy được rằng có một người nào đang đi theo tôi khi tôi quay lưng lại thì người đó biến mất, tôi có ý định là vào trong lớp học mặc dù không hiểu tại sao tôi lại đi vào trong khu viên của trường tôi đi dần dần vào và dần chân lại một nơi rất đẹp,một đồng cỏ xanh ươm nhiều hoa lạ và đẹp và chợt miệng kêu to mặc dù không hiểu tại sao tôi lại nói như vậy
     - Anh ra đi tôi anh đang ở đây
   Và rồi từ lên cao một cành cây đang rung rinh một chàng trai đang ở đó và anh ta nhảy xuống chạm mặt đất,rồi đi về của Huyền Trần với tốc độ rất nhanh
 - Xem ra cậu biết tất cả rồi nhỉ ?
   Tôi ngật ngùng nói như thể tôi không muốn điều đó là sự thật
     - Cậu… cậu là Ma cà rồng
   Thiên Hoàng cười
 - Biết nhưng rồi thì đến gặp tôi làm gì ?
 - Tôi không biết chỉ là tôi muốn chứng minh điều đó là đúng hay sai                        
 - Vậy cậu đã chứng minh được điều đó đúng vậy cậu có sợ tôi không ?  
Tôi ngật ngùng nói vì tôi biết phải trả lời làm sao
 - Tôi không biết ?
Thiên Hoàng có vẻ buồn khi nói điều này với tôi    
 - Vậy cậu đi đi coi như đây là chuyện bí mật giữa tôi và cậu
     Nói xong cậu ta đã biến mất,thật sự rất khó khăn khi nói ra điều nhưng cuối thì tôi cũng đã nói ra được những gì mình nghĩ trong lòng
     - Thật sự thì tớ không hề sợ cậu cũng chẳng hề ghét cậu,thật sự tớ phải nói sao cho cậu hiểu đây,một cảm giác rất lạ cũng không hẳn là yêu hay ghét bỏ gì cậu,có lẽ những gì tớ nói ở lớp học đã làm cậu buồn thì cho tớ xin lỗi nhưng đó cũng chỉ là buộc miệng mà nói ra thôi thật sự thì tớ không hề ghét cậu,trong lòng tớ đã nảy sinh nên một cảm giác rất lạ tớ thật sự rất mệt mỏi với cảm giác này nên tớ đã buộc miệng nói ra nhưng thế,có thể cậu sẽ nghĩ tớ là một kẻ ngốc khi nói ra điều này thật sự thì tớ …tớ…muốn…muốn ở bên cạch cậu mà thôi.
     Bỗng Thiên Hoàng quay trở lại đứng nay trước mặt Huyền Trân ở một khoảng cách rất gần và có vẻ bất mãn và nói :
    - Đó là những điều cậu nghĩ sao,cậu muốn ở cạch một Ma cà rồng thật là nực cười đấy
     Tôi rất chắc chắn khi nói :
     - Phải.Có lẽ cậu đã nói đúng không chỉ là kẻ khờ dại mà tớ đã trở thành kẻ điên dại mất rồi.
     - Vậy cậu không sợ tớ thật sao,vậy cậu biết tớ sống bằng gì không ?
    Tôi lo lắng sợ hãi khi nói điều này
     - Cậu chẳng ăn gì cũng như uống gì chỉ sống bằng cách hút máu người mà thôi
     - Cậu đã biết như rồi cậu không sợ tớ sẽ giết cậu sao ?
     - Không.Tớ không sợ,tớ nghĩ cậu sẽ không làm hại tớ
   Cậu ta thở mạnh và cố kìm nén một điều gì đó
     - Cậu quá tự mãnh đấy,ngay lúc này tớ đang có ý định muốn giết cậu đấy
   Cậu ta nhảy lên một cành cây trên cao nhưng đang tìm cách lẫn lánh tôi nhưng tôi vẫn luôn đuổi theo cậu ta mặc dù rất mệt vì cậu chạy nhanh quá
     - Cậu đừng đi theo tớ nữa,xin cậu đấy tớ sẽ giết cậu mấy.
     - Sao cậu vẫn luôn tìm mỗi cách lẫn tránh tớ chứ trông khi cậu thật sự không muốn điều đó.
   Bỗng cậu ta nhảy xuống mặt đất và nói :
    - Được,tớ sẽ không lẫn tránh cậu nhưng tớ sẽ chịu đựng được trong bao lâu,tớ sợ đến một lúc nào đó tớ sẽ giết cậu tớ không muốn điều đó xảy ra.
    - Tớ tin cậu sẽ không giết tớ vì cậu là một người tốt
   - Một Ma cà rồng làm sao là một người tốt được chứ,tớ chỉ là một kẻ sát nhân mà thôi
   - Không.Tớ tin rằng cậu là một người tốt,một Ma cà rồng tốt
  Thiên Hoàng đã hỏi cậu thế này
   - Vậy em có yêu anh không ?
  Cậu hỏi này làm cho tôi rất bối rối không biết nên trả lời làm sao,như tôi chơt nhớ câu thế này“ Tình yêu của các chàng trai không nằm ở trái tim mà nằm ở đôi mắt” trích dẫn của Shakespear tôi đã nhìn thẳng vào đôi mắt của Thiên Hoàng như thể nó là một động lực giúp tôi có thể nói ra được điều này và tôi đã chợt thấy một màu xanh biển trong mắt của cậu ấy nó thật đẹp,và tôi mình nên phải làm gì tôi đã lời cậu hỏi này một cách dứt khoác và không hối hận
   - Em yêu anh
      Cậu trả lời này có vẻ như là những điều mà Thiên Hoàng mong muốn,anh cười và đáp trả lại với tôi rằng
   - Anh cũng vậy
  Và tôi đã có những cái ôm thật ấm áp chứ không lạnh băng như vẻ bề ngoài của Thiên Hoàng và những nụ hôn nóng bỏng đó là những gì mà tôi đã nghĩ trong ngày Valentino này,tôi thật sự rất bật ngờ về những vì mình đã nghĩ có lẽ như tình yêu này nó đã làm thay đổi cuộc sống vốn có của tôi,tôi và anh ấy đã cùng nhau tận hưởng hết cái ngày Valentino này mà tôi luôn xem nó là một ngày chán nản nhất trong năm.
 *Những điều mà Huyền Trân biết được có vẻ là tốt và hạnh phúc với cô ấy nhưng đó cũng chỉ là sự bắt đầu của những cậu chuyện đau khổ khác mà thôi.

The End


$pageOut

Nguồn:Internet

0 Nhận xét: :

 
ChatBox